Cô gái đồ đỏ đến gần Diệp Huyên chớp mắt hỏi: "Từ ngoài vào?"
Diệp Huyên gật đầu.
Nàng ta khẽ cười: "Nghe nói ngươi là người đàn ông của Hồng Chiêu?"
Diệp Huyên cau mày: "Hồng Chiêu?"
Cô gái cười nói: "Chính là người phụ nữ ngươi gặp trước đó!"
Hồng Chiêu!
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: "Nàng ta chỉ lấy ta làm bia thôi!"
Cô gái liếc Diệp Huyên cười: "Vậy ngươi thảm rồi! Tử chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn hết sức bình tĩnh: "Hắn ta cần phải biết rằng đối phương chỉ lấy ta làm tấm bia thôi!"
Cô gái chớp chớp mắt: "Biết rồi thì sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến với hắn ta mà thôi! Hồng Chiêu lợi dụng ngươi khiến hắn ta khó chịu, nhưng lại không thể đụng vào nàng ta, song lại xử được ngươi!"
Diệp Huyên khẽ thở dài: "Chẳng phải đều nói những cao thủ đạt tới cấp bậc như các cô đều có thể biết trước nguy hiểm sao? Ta đứng ở trước mặt các ngươi, lẽ nào các ngươi lại không thể cảm giác được à?"
Cô gái nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: "Chẳng phải là nói biết trước được phúc hay họa hả? Đừng nói với ta là các cô tu luyện mất luôn cái khả năng ấy nhé!"
Cô gái cười: "Ngươi biết tại sao mình còn sống không?"
Diệp Huyên cau mày.
Nàng ta đến gần Diệp Huyên, chớp chớp mắt nói "Ngươi cho rằng Hồng Chiêu là người hiền lành gì hả? Hay cho rằng nàng ta thấy ngươi đẹp trai mới không giết mình?"
Diệp Huyên chần chờ rồi hỏi lại: "Lẽ… lẽ nào không phải sao?"
Cô gái sửng sốt, sau đó lắc đầu cười: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Diệp Huyên: "..."
Cô gái cười nói: "Nàng ta không giết người là vì linh cảm đến nguy hiểm, không thì ngươi đã bị hút khô từ lâu rồi!"