Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên choáng váng là bởi vì hắn phát hiện, kiếm Thanh Huyên có thể bỏ qua thời không!  

Nòng cốt của kiếm Thanh Huyên chính là thời gian và không gian, hơn nữa còn vượt qua không gian và thời gian hiện có của vùng vũ trụ này!  

Bởi vậy, nó có thể trực tiếp bỏ qua không gian và thời gian hiện có của vùng vũ trụ này!  

Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, giây phút này hắn nhớ tới lời Thanh Nhi từng nói, đó chính là kiếm này còn rất nhiều công năng, muốn hắn chậm rãi trải nghiệm!  

Đúng lúc này, Mục Tôn ở nơi xa đột nhiên nói: “Đây là kiếm Chí Tôn đưa cho ngươi sao?”  

Diệp Huyên nhìn về phía Mục Tôn, cười ha ha một tiếng: “Ngươi nói xem?”  

Mục Tôn đang định nói gì, Diệp Huyên đột nhiên biến mất!  

Sắc mặt Mục Tôn thay đổi, ông ta muốn né, nhưng kiếm của Diệp Huyên lại nhanh hơn!  

Vèo!  

Kiếm Thanh Huyên trực tiếp chui vào giữa lông mày Mục Tôn!  

Linh hồn Mục Tôn lập tức cứng ngắc!  

Ông ta chết rồi!  

Ông ta không ngờ, lần này mình mang theo giấy thần đi ra, không những không giết được Diệp Huyên, trái lại còn bị Diệp Huyên gi3t chết!  

Diệp Huyên đáng sợ!  

Nhưng mà, thanh kiếm trong tay Diệp Huyên còn đáng sợ hơn!  

Ông ta muốn thông báo cho Nấm Mồ Thần Linh, nhưng kiếm Thanh Huyên khóa chặt linh hồn, ông ta căn bản không thể động đậy!  

Mà giờ phút này, kiếm Thanh Huyên đang điên cuồng cắn nuốt linh hồn của ông ta!  

Mục Tôn nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”  

Diệp Huyên cười nói: “Ta và Nấm Mồ Thần Linh vốn không có thù sâu gì, nhưng bây giờ thì có rồi! Ta sẽ không đến nói chuyện với các ngươi, bởi vì ta biết, đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào rồi! Cho nên, không phải các ngươi chết thì chính là ta chết!”  

Hai mắt Mục Tôn chậm rãi khép lại!  

Đúng như Diệp Huyên nói, Nấm Mồ Thần Linh và Diệp Huyên vốn không có thù sâu gì, nhưng bây giờ, hai bên chính là ngươi chết thì ta sống!  

Mục Tôn còn muốn nói điều gì, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Lên đường bình an!”  

Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra.  

Uỳnh!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK