Thấy hắn nhìn sang, ông lão gật đầu: “Chính là kiếm ý! Có nó thêm vào, thanh kiếm này không khác gì sở hữu được sinh mệnh”.
Sở hữu sinh mệnh!
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ý tiền bối là?"
Ông lão nhìn hắn: “Kiếm tu kiếm tu, không chỉ tu tâm mà còn tu kiếm. Kiếm có thể hiểu ý người, nhưng kiếm của ngươi bây giờ vẫn còn là vật chết, không có linh hồn của chính mình”.
"Kiếm cao cấp có kiếm linh, vậy…”
Ông lão ngắt lời hắn: “Trong tay kiếm tu chân chính, một que củi tầm thường cũng có thể lợi hại như một thanh kiếm. Hơn nữa nếu nắm kiếm cao cấp trong tay, ngươi tự tin có thể phát huy được sức mạnh chân chính của chúng sao?"
VietWriter
Diệp Huyên im lặng.
Trong tay hắn có hai thanh kiếm, Trấn Hồn và Thần Vương, vậy mà hiện giờ hắn còn không thể phát huy toàn bộ uy lực của Trấn Hồn.
Ông lão lại nói: “Điểm mạnh nhất của một kiếm tu là có thể ban sinh mệnh cho kiếm. Điểm mạnh nhất của kiếm là trở nên bất phàm bởi người”.
Nói xong, lão vung tay phải lên, một nhánh cây xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Cầm nó lên”.
Thấy Diệp Huyên làm theo rồi, lão lại nói: “Nhánh cây này trong tay ngươi chỉ là một nhánh cây bình thường. Dĩ nhiên, lấy tốc độ và sức mạnh của ngươi, nó có thể rất lợi hại, nhưng chung quy vẫn chỉ là một nhánh cây, hiểu ý ta chứ?"
Diệp Huyên im lặng chốc lát rồi gật đầu: “Hiểu rồi”.
Bây giờ hắn mới chân chính biết được.
Kiếm vì người mà bất phàm.
Cho dù là kiếm gì đi nữa, nó mạnh hay yếu đều phụ thuộc vào chủ nhân.
Tỉ như nhánh cây trong tay hắn vậy. Nếu nó nằm trong tay cô gái váy trắng, bất kỳ thanh thần kiếm tuyệt thế nào cũng phải cúi đầu, nhưng trong tay hắn chỉ là một que gỗ không hơn không kém.
Vì sao?
Vì chênh lệch về thực lực ư?
Không, đó là chênh lệch về thành tựu kiếm đạo, nói đơn giản hơn chính là ý cảnh kiếm đạo.
Những năm gần đây, Diệp Huyên chỉ chú trọng tu luyện tốc độ và sức mạnh khi dùng kiếm mà lại quên mất một điều: kiếm ý.
Hắn nhìn xuống lòng bàn tay, kiếm ý Thiện Ác nhanh chóng xuất hiện.
Ông lão lại nói: “Nhớ lấy, không phải chỉ cần dùng kiếm ý bao trùm nhánh cây là nó sẽ có linh hồn. Kiếm ý, lấy ý nuôi kiếm mới là chính đạo. Phần còn lại, ngươi cứ từ từ mà lĩnh ngộ đi”.
Lão đi mất, để lại Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, dùng kiếm ý phủ lên nhánh cây trên tay.
Điều hắn phải làm bây giờ là lĩnh ngộ kỹ càng điều này.
Ông lão đi đến Vọng Không Sơn, ngọn núi cao nhất, cũng là nơi chủ chốt nhất Kiếm Tông.
Trước điện Vọng Thiên là một pho tượng bề thế tạc hình một người thanh niên, bên hông giắt kiếm, trên vai là một bóng người nho nhỏ.
Danh Sách Chương: