Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Huyên cảm giác có người đang trò chuyện bên tai mình. Rất nhanh sau đó, hắn dừng lại, nhận ra đang đứng trên một đài truyền tống với Độc Cô Ngôn bên người.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là Thiên Vực ư?"

Đối phương lắc đầu: “Chỉ là bên ngoài Thiên Vực mà thôi, nhưng từ đây đến gia tộc Độc Cô chỉ mất tối đa nửa ngày”.

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy đi thôi”.

Độc Cô Ngôn vội cản lại: “Cậu đến để cứu muội muội đúng không?"

Thấy hắn gật đầu, y giải thích: “Tiểu thư Liên Nhi hẳn đang bị giam ở Vô Gian Luyện Ngục, chúng ta nên đến đó”.

Hắn thấp giọng hỏi lại: “Đó là nơi nào?"

"Là một nhà giam”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Của gia tộc Độc Cô?"

Độc Cô Ngôn lắc đầu: “Không. Nó là một nơi bí ẩn kỳ lạ, không biết do ai tạo nên, chỉ biết nó luôn ở trạng thái vô chủ, được ba gia tộc lớn cùng nhau trông giữ. Các gia tộc đã nghiên cứu nhiều năm nhưng vẫn không biết nó có gì đặc biệt, vì vậy biến nó thành một nhà giam dùng để nhốt người phạm tội trong gia tộc”.

Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Vậy thì đến Vô Gian Luyện Ngục!"

Độc Cô Ngôn gật đầu: “Ta sẽ dẫn đường”.

Nói xong, y và Diệp Huyên cùng biến mất.

Hai người tìm một chiếc thuyền tinh vân, tiến vào trời sao mịt mờ.

Trên boong thuyền, Độc Cô Ngôn nói: “Tiểu thiếu gia, Vô Gian Luyện Ngục không phải nơi đơn giản, không chỉ có ba gia tộc lớn trấn giữ mà còn rất quái dị. Nó có tổng cộng chín tầng, hiện giờ ngay cả cường giả Vô Thượng Cảnh cũng không dám đến tầng cao nhất. Chỉ có các gia chủ mới biết ở trên đó có gì”.

Đến đây, y nhìn Diệp Huyên: “Tiểu thư bị giam ở lối vào tầng tám. Nếu tiểu thư Liên Nhi cũng bị giam ở đó, hẳn sẽ ở cùng với người”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.

Độc Cô Ngôn nhìn hắn với vẻ do dự trước khi nói: “Tiểu thiếu gia, có tin đồn rằng sau lưng cậu là một vị siêu cường giả...”

Nhưng lần này Diệp Huyên không hé răng, y đành cười khổ, thôi không hỏi nữa.

Một hồi lâu sau, thuyền tinh vân dừng lại.

Nhưng Diệp Huyên đã biến mất ở nơi xa.

Càng đến gần Vô Gian Luyện Ngục, sức mạnh cắn nuốt kia càng trở nên mãnh liệt. Nếu thân thể của hắn chưa từng được máu rồng tôi luyện thì không thể nào đến gần nơi này với cảnh giới hiện giờ.

Diệp Huyên càng cảnh giác hơn, chẳng bao lâu sau đã đến trước cổng cung điện.

Dưới tác dụng của khí Hỗn Độn, hơi thở của hắn được che giấu, ngay cả cường giả cảnh giới Vô Thượng cũng khó lòng phát hiện.
Mà hắn chợt cảm nhận được bốn phía cung điện này có một luồng khí tức tuy nhạt nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, hiển nhiên thuộc về cường giả của ba gia tộc.

Diệp Huyên lặng lẽ lẻn vào bên trong. Tầng thứ nhất đen kịt một màu, bốn phía là những lồng sắt đen nhốt người lẫn yêu thú, trông ai cũng thoi thóp như đã trải qua tra tấn kinh khủng.

Hắn không dừng lại ở đó mà đi lên tầng hai. Số lồng sắt bên trong ít hơn tầng một rất nhiều, nhưng những thứ bị nhốt bên trong cũng mạnh hơn rất nhiều.
Diệp Huyên lại nhanh chóng lên tầng ba, ngửi thấy mùi rỉ sét nồng nặc gay mũi.

Máu tươi và thi thể là tất cả những gì chiếm cứ tầng này.

Hắn tiếp tục lên tầng bốn, đi vào không gian tĩnh lặng như một nấm mồ.

Diệp Huyên nhìn bốn phía một hồi, cảm nhận được một vài luồng khí tức tỏa ra, trong đó thấp nhất đã đến Nguyên Cảnh bèn không khỏi cau mày.

Độc Cô Ngôn từng nói Vô Gian Luyện Ngục này là nơi giam giữ những người phạm tội trong ba gia tộc lớn.

Nhưng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi vì có vài "người" ở đây không phải là con người.

Diệp Huyên không nghĩ nhiều mà tiếp tục đi lên.

Khi đặt chân đến tầng năm, sắc mặt hắn bỗng thay đổi trước luồng khí tức hùng mạnh mà "người" bên trong sở hữu.

Cảnh giới Vô Thượng.

Đúng lúc ấy, giọng Giản Tự Tại bỗng vang lên: “Thì ra là ở đây...”

"Đây là?"

Diệp Huyên nhíu mày lại: "Chỗ nào?"

Giản Tự Tại khẽ nói: "Vô Gian Luyện Ngục... Nghe bảo là do Minh thần của tinh vực Minh Vương năm đó sáng lập ra, mục đích là để giam cầm kẻ địch lớn nhất của tinh vực Minh Vương: Thần tộc".

"Thần tộc?"

Diệp Huyên thấy khó hiểu: "Là thần hết à?" . Truyện Việt Nam

Giản Tự Tại cười khẩy: "Thần cái gì, chúng tự phong thôi!"

Nói đến đây, nàng ta dừng lại một lát mới tiếp tục: "Nhưng mà tộc này quả thật không phải dạng vừa, nếu không thì năm đó chúng đã không xưng bá được tinh vực Chư Thiên rồi".

Diệp Huyên hỏi: "Bây giờ họ còn tồn tại không?"

Giản Tự Tại lạnh lùng đáp: "Chết hết rồi! Tinh vực Minh Vương này cũng mất tích luôn".

Diệp Huyên không rõ: "Sao lại thế?"

Giản Tự Tại nói: "Vì quá mạnh sẽ đánh mất bản thân, Thần tộc năm đó xưng bá tinh vực Chư Thiên, rất càn quấy hung tàn..."

Giản Tự Tại lại nói: "Vô Gian Luyện Ngục này quả thật không tầm thường, nhưng sao nó có thể so được với tháp Giới Ngục?"

Diệp Huyên hỏi: "Vì sao không thể?"

Giản Tự Tại đáp: "Tháp này của ngươi không phải vật ở vũ trụ này, nó đại diện cho nền võ đạo cao hơn nữa, chỗ đáng sợ của nó ngươi chưa thấy được đâu".

Tháp Giới Ngục!
Diệp Huyên trầm mặc, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ được tháp này, thế nhưng hắn biết, nắm giữ được tháp này, là phúc cũng là họa.

Diệp Huyên không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi lên!

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến tầng thứ sáu.

Trong tầng sáu, ánh nến sáng rực, mà tầng này chỉ giam giữ một con yêu thú, hình dáng của nó giống sói, nhưng đuôi lại là đuôi rồng, rất dài. Hơn nữa trên đầu nó mọc ra hai cái sừng rất dài, cặp sừng này giống như cặp dao nhọn, tản ra một luồng khí lạnh lẽo.

Diệp Huyên không đả động đến con yêu thú này mà tiếp tục đi xuống, lúc hắn sắp đến cửa, Giản Tự Tại bỗng nhiên nói: "Sói Thiên Ma, là yêu thú được Thần tộc năm đó nuôi dưỡng, tốc độ cực nhanh, sức chiến đấu cực mạnh".

Diệp Huyên khẽ nói: "Ta không thu phục được nó!"

Giản Tự Tại nói: "Ờm..."

Diệp Huyên tiếp tục đi lên.

Hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của sói Thiên Lang, hơi thở nó tản ra đã vượt qua cảnh giới Vô Thượng.

Nhưng hắn biết rõ, yêu thú cấp bậc này căn bản sẽ không thần phục hắn.

Nếu không thu phục được nó, lại kinh động đến cường giả ở bốn phía thì khi đó hẳn sẽ rất phiền.

Vả lại hiện tại hắn chỉ muốn cứu muội muội thôi!

Chốc lát, Diệp Huyên đến tầng thứ bảy, khi hắn đến tầng bảy, một luồng khí lạnh phả vào mặt hắn, cùng lúc đó, hắn cảm nhận được một hơi thở thần bí đang khóa cứng hắn lại.

Diệp Huyên cả kinh trong lòng, có người phát hiện ra hắn?

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng truyền đến: "Còn nhỏ tuổi đã đạt đến Đại Kiếm Tiên, thân thể còn được... máu rồng gột luyện! Ừm, không tồi không tồi, có tư cách làm đệ tử của lão phu".

Diệp Huyên: "..."

"Còn ngơ ra đó làm gì? Không mau qua đây?", giọng nói kia lại vang lên.

Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi sau đó đi tới, chẳng bao lâu hắn đã thấy được một lồng sắt, trong lồng sắt có một ông lão đang ngồi, râu tóc lão bạc trắng, lại bù xù trông như ổ gà.

Ông lão đánh giá Diệp Huyên một lượt rồi tấm tắc: "Không tồi, rất được..."

Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối là?"

Ông lão đứng lên: "Còn không mau quỳ xuống bái sư?"

Diệp Huyên: "..."

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không nói gì.

Diệp Huyên xoay người rời đi, đúng lúc này, ông lão đột nhiên hỏi: "Che dấu hơi thở, là khí hỗn độn đúng không?"

Diệp Huyên dừng bước lại: "Đúng".
Ông lão nói: "Ngươi có thể có được khí này, chắc chắn không phải người bình thường".

Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tiền bối là Thần tộc?"

Ông lão đáp: "Đúng vậy!"

Thần tộc!

Diệp Huyên như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng hỏi: "Tiền bối có biết Giản Tự Tại không?"

Sở dĩ hắn hỏi như vậy vì hắn chợt nhớ đến lời nói của Thần Hoàng, Giản Tự Tại hình như là người đánh nhau giỏi nhất Thần vực...

Lúc nghe Diệp Huyên nói thế, sắc mặt của ông lão đột nhiên thay đổi, lão kinh hãi nhìn về phía Diệp Huyên: "Sao ngươi biết nàng ta! Sao ngươi biết nàng ta! Tại sao!"

Diệp Huyên khẽ nhíu mày, sao người này phản ứng mạnh vậy?

Lúc này, ông lão kia đột nhiên xông về phía trước, gắt gao nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên: "Vì sao ngươi biết tên của nàng ta, vì sao!"

Diệp Huyên tự hỏi trong lòng: "Thưa Giản cô nương, hình như ngươi nổi tiếng lắm!"

Giản Tự Tại nói: "Bình thường thôi".

Lúc này, ông lão trước mặt Diệp Huyên cả giận nói: "Nói cho ta biết, vì sao ngươi biết nàng ta!"

Diệp Huyên suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ta quen nàng ta".

Nghe thấy thế, ông lão kia gầm hét lên: "Không thể, tuyệt đối không thể, sao nàng ta lại quen biết với loại giun dế như ngươi! Sao nàng ta làm vậy được!"

Diệp Huyên nói: "Ta chắc chắn".

Ông lão gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, một lát sau, lão nói: "Nàng ta ở đâu".

Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối quen nàng ta?"

Ông lão trầm mặc.

Diệp Huyên lại nói: "Nếu tiền bối không muốn nói, vậy vãn bối phải cáo từ rồi".

Ông lão trầm mặc chốc lát, rồi nói: "Mười lăm năm sau, nàng ta trở về! Ngày đó, nàng ta đứng trước Thần Cung khiêu chiến với Tộc trưởng, tự tay chém đầu Tộc trưởng mạnh mẽ nhất Thần tộc ta, đồng thời treo lên trước Thần Cung thị uy. Không chỉ thế, cường giả Thần tộc gần như bị nàng ta tàn sát sạch chỉ trong một ngày. Ngoài ra, Thần Từ của Thần tộc bị nàng ta ném một đuốc đốt trụi cả... Sau lần đó, nguyên khí Thần tộc đại thương, từ đấy sa sút".

Diệp Huyên trầm mặc.

Hắn không ngờ Giản Tự Tại này đúng là người Thần tộc, hơn nữa còn khủng bố đến thế, nàng ta gần như diệt trừ hết các cường giả tối cao của Thần tộc.

Nghĩ đến đây, hắn hơi lạnh sống lưng.

Nếu không nhờ có tháp Giới Ngục, chắc bản thân đã phải chết hơn trăm lần rồi?

Lúc này, ông lão ngồi trên mặt đất, lão lắc đầu nở nụ cười cay đắng: "Mãi sau này cũng chưa từng gặp lại nàng ta..."

Nói đến đây, lão nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi gặp nàng ta ở đâu!"

Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: "Tiền bối, vãn bối còn có việc, trước tiên phải cáo từ".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, lần này lão không cản lại nữa.

Lúc đi lên tầng thứ tám, Diệp Huyên hỏi: "Giản cô nương, ngươi là Thần tộc à?"

Giản Tự Tại lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến ngươi không? Chuyện của bản thân còn chưa giải quyết xong còn đi hỏi chuyện người khác, nhiều chuyện".

Diệp Huyên cười nói: "Tò mò mà!"

Giản Tự Tại không nói gì nữa.

Diệp Huyên cũng không hỏi tiếp, hắn bước nhanh hơn, chẳng bao lâu sau đã vào được tầng thứ tám.

Ở cửa vào, Diệp Huyên ngừng lại, hắn im lặng một lát, sau đó mới bước vào.

Trong tầng thứ tám rất yên tĩnh, xung quanh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, mà bốn phía lại im phăng phắc.

Diệp Huyên đi về phía trước, lúc này đây hắn vẫn dùng khí hỗn độn để che dấu hơi thở của mình.

Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên: "Vô Gian Luyện Ngục này đang ở trạng thái vô chủ, hơn nữa hình như nó còn đang rơi vào giấc ngủ say, sao, có muốn thu phục nó không?"

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ta lấy thứ này để làm gì?"

Giản Tự Tại suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tuy ngươi có tháp Giới Ngục, nhưng bây giờ ngươi lại không thể khống chế nó. Nhưng Vô Gian Luyện Ngục này thì có thể đấy, nếu khống chế được nó, ngươi có thể nhờ vào Vô Gian Luyện Ngục tiến vào tinh vực Minh Vương, chậc..."

Lúc này, Diệp Huyên ngừng lại, ở trước mặt hắn không xa có một cây trụ dài, trên cây trụ đó có trói một người phụ nữ.

Tứ chi của người phụ nữ bị đóng đinh, không thể động đậy được.

1631874627656.png


Đúng lúc này, người phụ nữ trên trụ như cảm nhận được gì đó, người mở mắt ra, nhìn về phía Diệp Huyên. Khoảnh khắc thấy được Diệp Huyên, bà ấy bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Sau một khắc, nước mắt tuôn trào như vỡ đê.

Đối diện bà ấy, Diệp Huyên chỉ lẳng lặng đứng yên.

Cứ thế, khoảng chừng một phút sau, người phụ nữ đột nhiên nhẹ giọng bảo: "Đến đây".

Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó bước đến trước mặt người phụ nữ.

Nhìn Diệp Huyên, ánh mắt của bà ấy dần có chút dại ra, một lát sau, bà ấy nhẹ giọng hỏi: "Con hận ta sao?"

Diệp Huyên lắc đầu.

Nghe vậy, nước mắt trên mặt bà ấy tuôn càng nhiều.

Hận, nghĩa là còn có tình cảm.

Mà không hận...

Đau!

Người phụ nữ nọ thấy ruột gan mình quặn thắt, nỗi đau này còn dữ tợn hơn những thống khổ phải chịu ở Vô Gian Luyện Ngục gấp hàng trăm, hàng ngàn lần.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng: "Đừng khóc".

Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Huyên, bà ấy khẽ lắc đầu: "Là ta có lỗi với huynh muội các con, là ta..."

Diệp Huyên đột nhiên nói: "Con từng hận người!"

Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Khoảng thời gian người bỏ đi, muội muội chỉ mới vài tuổi, con cũng chỉ mới mười hai... Khi đó muội muội đã suýt chết đói. Lúc ấy, con vô cùng hận người, hận người tại sao lại bỏ rơi bọn con. Nếu người không đi, muội muội đã không sống khổ như vậy".

Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Nhưng sau đó con đã nghĩ lại, con biết, người sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, nhưng khi con nghĩ đến những khổ cực muội muội phải chịu, con lại chẳng thể tha thứ cho người được..."

Người phụ nữ vẫn không ngừng rơi nước mắt: “Xin lỗi…”

Diệp Huyên lại nói tiếp: "Nhưng bây giờ thấy người như vậy, thù hận của con đã tiêu tan hết rồi. Con cũng chẳng biết tại sao nữa!"

Người phụ nữ như nhớ đến chuyện gì, bà ấy vội hỏi: "Sao con lại đến đây?"

Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, sau đó hỏi: "Muội muội không ở đây sao?"

Vừa nói xong, hắn lấy kiếm Tiên Linh của mình ra, định chém xuống những sợi xích sắt trên người phụ nữ nọ, đúng lúc này, bà ấy nói: "Vô dụng thôi".

Diệp Huyên chém xuống một kiếm.

Keng!
Xích sắt không hề hấn gì.

Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ nói: "Những sợi xích sắt này là của Vô Gian Luyện Ngục, cho dù là bảo vật bậc Thánh cũng khó lòng khiến chúng sứt mẻ. Bây giờ còn mau rời đi đi, sau đó nghĩ cách cứu Tiểu Liên Nhi ra, đi mau!"

Diệp Huyên nặng nề nói thầm trong lòng: "Giản cô nương, giúp ta nhé?"

Giản Tự Tại im lặng một chốc, rồi bảo: "Nếu ta có thể ra tay được thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Tìm tầng hai đi!"

Lúc này, đại thần tầng hai nói: "Ta có thể phá nó, nhưng động tĩnh sẽ rất lớn, mà hiện tại ta cũng không thể đánh trả được, ngươi bỏ đi!"

Diệp Huyên trầm mặc.

Giản Tự Tại lên tiếng: "Nếu cứu người, chắc chắn sẽ kinh động đến cường giả của giới này, khi đó ngươi sẽ lâm vào tuyệt cảnh. Còn nếu không cứu, thì ngươi không đành lòng... Có rất nhiều lúc, chỉ vì một suy nghĩ của bản thân, sẽ khiến cuộc đời sau này thành hai ngả rẽ hoàn toàn khác nhau".

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta biết, có rất nhiều lúc phải lùi lại một bước, mới thấy được trời cao biển rộng. Thế nhưng nếu có người bắt nạt người nhà mình, vậy mà cũng phải lùi sao? Diệp Huyên ta, biết tiến biết lùi, thế nhưng ai dám bắt nạt người thân của ta, ông đây sẽ không bao giờ lùi bước".

Im lặng trong chốc lát, đại thần tầng hai bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, tích tắc sau, nàng ta vung một trảo về phía Độc Cô Huyên.

Ầm!

Những sợi xích sắt trói quanh thân Độc Cô Huyên lập tức vỡ nát!

Nhưng động tĩnh quá lớn, gần như làm chấn động toàn bộ tầng tám.

Sau khi xích sắt vỡ vụn, đại thần tầng hai liếc nhìn Diệp Huyên rồi trở về tháp Giới Ngục.

Còn Độc Cô Huyên vừa rơi xuống đã xụi lơ, Diệp Huyên vội vã đỡ lấy bà ấy, Độc Cô Huyên nắm lấy tay Diệp Huyên, nói với giọng yếu ớt: "Đừng lo, chỉ hơi suy nhược mà thôi".

Nói xong, bà ấy nhìn Diệp Huyên: "Đi đi. Con đi một mình thôi, dẫn theo ta, con sẽ không rời khỏi ngục này được".

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Cứ thử xem đã".

Nói xong, hắn đỡ Độc Cô Huyên đi lên trên.

Độc Cô Huyên tóm chặt lấy cánh tay Diệp Huyên, bà ấy khẽ mỉm cười: "Cho dù hiện tại ta có chết, cũng đáng".

Diệp Huyên nói: "Không đâu, người và muội muội sẽ không chết".

Ông lão vừa lên tiếng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kiếm quang kia chém thành hai nửa!

Ông lão còn lại thấy thế thì hoảng hốt, lúc này, lão không chọn ở lại chiến đấu mà là xoay người bỏ trốn.

Một chiêu kiếm đã chém chết cường giả Nguyên Cảnh, sao lão còn dám đối chiến được?

Trốn!
Đúng lúc này, một thanh kiếm trong hộp kiếm sau lưng Diệp Huyên đột nhiên bay ra, lát sau, một luồng kiếm quang đã nhanh chóng xuyên thẳng qua ngực ông lão kia từ phía sau.

Bịch!

Ông lão bị ghim thẳng xuống đất.

Độc Cô Huyên đứng cạnh Diệp Huyên lộ ra tia kinh ngạc trong đáy mắt: "Huyên Nhi, con đã là Đại Kiếm Tiên rồi à?"

Diệp Huyên gật đầu.

Trên mặt Độc Cô Huyên lộ ra một nụ cười: "Lợi hại lắm!"

Diệp Huyên đang định tiếp lời thì cách đó không xa lại xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên, Diệp Huyên đang định ra tay thì Độc Cô Huyên đã ngăn hắn lại.

Người đàn ông trung niên kia liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó lại nhìn sang Độc Cô Huyên, trong mắt ánh lên tia phức tạp.

Độc Cô Huyên lạnh nhạt nói: "Nhị ca, huynh cũng đến giết mẫu tử chúng ta sao?"

Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Các ngươi trốn không thoát đâu, cường giả nhà họ Độc Cô, nhà họ Cổ, thêm nhà họ Ngô đều đã đến cả rồi".

Độc Cô Huyên quay đầu nhìn Diệp Huyên: "Con có thể im hơi lặng tiếng đi vào, chắc hẳn cũng có thể im hơi lặng tiếng đi ra, đúng không?"

Diệp Huyên gật đầu.

Độc Cô Huyên nhìn thẳng vào Diệp Huyên: "Con rời khỏi đây, nghĩ cách cứu Tiểu Liên Nhi đi".

Nói đến đây, bà ấy nhìn về phía người đàn ông trung niên nọ: "Con gái của ta ở nhà họ Độc Cô đúng không?"

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Ở nhà họ Độc Cô, bọn họ lợi dụng con bé để..."

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Để hắn đến nhà họ Độc Cô đi".

Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên bỗng nói: "Đi thôi!"

Độc Cô Huyên kéo Diệp Huyên lại, bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Huyên, đang định nói gì thì Diệp Huyên đã khẽ bảo: "Đi thôi!"

Đấu tay đôi?

Nghe Diệp Huyên nói thế, mọi người đểu ngẩn ra. Diệp Huyên này chỉ mới Phá Không Cảnh mà lại đấu tay đôi với một cưởng giả cảnh giới Vô Thượng?

Độc Cô Liệt kia cũng ngẩn người, hiển nhiên lão ta không ngờ Diệp Huyên lại đòi đấu tay đôi với mình!

Im lặng chốc lát, Độc Cô Liệt cười gằn: "Đấu tay đôi? Diệp Huyên, ngươi có tư cách đó sao?"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười, một khắc sau, hắn búng tay một cái, một cường giả Nguyên Cảnh phía sau Độc Cô Liệt bỗng bay thẳng ra ngoài!

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi, nhất là những cường giả Nguyên Cảnh nọ, lúc nhìn Diệp Huyên, trong mắt bọn họ đã có thêm tia kiêng kỵ.

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn Độc Cô Liệt: "Có tư cách chưa?"

Độc Cô Liệt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho!"

Vừa dứt lời, tay phải lão ta cách không vung về phía Diệp Huyên, một trảo này khiến không gian nơi Diệp Huyên đứng bị xoắn vặn, một cỗ Không Gian Chi Lực cường đại xông ra như muốn cắn nát Diệp Huyên.

Lúc này, giữa lông mày Diệp Huyên có một chữ "Không" lẳng lặng xuất hiện, nháy mắt sau, không gian xung quanh hắn đã trở lại bình thường.

Thấy cảnh ấy, ba người Độc Cô Liệt nhíu chặt mày lại, bọn họ nhìn nhau một cái, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ.

Phá Không Cảnh chắc chắn không thể khôi phục không gian dễ dàng như vậy được!

Hoàn toàn không thể!

Độc Cô Liệt nhìn về phía Diệp Huyên, đang định nói gì đó thì Diệp Huyên đột nhiên biến mất, một chốc sau, một thanh kiếm đã xuất hiện trên đỉnh đầu lão ta, sau đó, một luồng kiếm khí mạnh mẽ chém thẳng từ trên đầu lão ta xuống.

Rút Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Huyên dốc sức tung chiêu, hắn không dám giữ lực, bởi vì trước mắt hắn là cảnh giới Vô Thượng đấy!

Cao hơn hắn tận hai cảnh giới!

Trước mặt Diệp Huyên, Độc Cô Liệt cười lạnh, lão ta vung tay lên.

Ầm!

Chiêu kiếm của Diệp Huyên bị cản lại, bỗng Diệp Huyên gầm lên đầy giận dữ, hai tay nắm ở cán kiếm lại đè xuống thêm một khúc nữa.

Oành!

Độc Cô Liệt lùi lại mười mấy bước!

Nhìn thấy cảnh này, mọi người ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy sự khó tin.

Người như thế, quá mức yêu nghiệt! Một khi tiếp tục trưởng thành, nhà họ Độc Cô ngày sau tất có đại họa.

Mà cường giả cảnh giới Vô Thượng nhà họ Cổ cũng híp hai mắt lại, ánh mắt của lão rất bình tĩnh, nhưng lại luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, như thể phải nhìn cho thấu Diệp Huyên này!

Vị nhà họ Ngôn kia thì lại có ý cười ở trên mặt, không rõ có ý gì, nhất là sau khi liếc nhìn hai người Độc Cô Liệt, nụ cười kia lại đậm hơn.

Lúc này, Độc Cô Liệt đột nhiên bước về phía trước, một bước chân này khiến không gian quanh thân Diệp Huyên nứt ra, nhưng sau một khắc, không gian quanh hắn lại khôi phục lại như thường!
Độc Cô Liệt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Rốt cuộc sao ngươi lại làm được! Với năng lực hiện tại của ngươi, căn bản không thể..."

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Độc Cô Liệt, chớp mắt sau, hắn nắm một cái ấn xông đến đập thẳng xuống đầu Độc Cô Liệt.

Ấn Xã Tắc!

Mà khi Diệp Huyên dùng ấn Xã Tấc đập xuống đầu Độc Cô Liệt, giọng nói của Giản Tự Tại bỗng nhiên vang lên: "Ấn này không có dùng như vậy..."

Ầm!

Một chiêu này của Diệp Huyên chấn động đến mức Độc Cô Liệt phải liên tục lùi lại hơn mấy chục trượng!

Nhìn thấy cảnh này, mọi người có mặt đều hóa đá.

Bị đánh lùi?

Mà ba cường giả cảnh giới Vô Thượng lại nhìn cái ấn trong tay của Diệp Huyên.

Hiển nhiên họ đã phát hiện được vấn đề.

Còn Độc Cô Liệt đối diện Diệp Huyên cũng nhìn chòng chọc vào cái ấn trong tay Diệp Huyên: "Cái ấn này của ngươi là gì!"

Diệp Huyên không trả lời Độc Cô Liệt, mà vội hỏi ở trong lòng: "Giản cô nương, ấn này phải sử dụng thế nào?"

Giản Tự Tại nói: "Muốn thôi thúc thứ này thì trước tiên cần phải luyện hóa nó, ngươi vẫn chưa luyện hóa nó nên không thể thôi thúc được".

Diệp Huyên đen mặt lại: "Nói vậy là bây giờ nó chỉ là một khối sắt vụn thôi?"

Giản Tự Tại đáp: "Ngươi có thể tiếp tục chọi lão!"

Diệp Huyên: "..."

Độc Cô Liệt ở phía xa xa bỗng nói: "Diệp Huyên, thứ trong tay ngươi là gì?"

Diệp Huyên hoàn hồn, nhìn về phía Độc Cô Liệt: "Là 'cha' đó".

"Cha?"

Độc Cô Liệt khẽ nhíu mày: "Cha?"

Diệp Huyên nhếch miệng nở nụ cười: "Nhi tử ngoan lắm!"

Phụt!

Độc Cô Liệt tiến lên một bước, đấm một quyền.

Ầm!

Nắm đấm màu đen kia như tia chớp bùng nổ, lao thẳng đến Diệp Huyên!

Năng lượng tối!


Diệp Huyên không dám khinh thường, hắn vội xông lên, tay phải nắm lấy cán kiếm bên hông, lập tức rút kiếm ra vung lên một chiêu.

Xoẹt

Một luồng kiếm quang lóe lên giữa trời rồi lại biến mất.

Ầm!

Nắm đấm màu đen kia bị chiêu kiếm của Diệp Huyên ép dừng lại ngay tại chỗ.

Lúc này, tay phải Diệp Huyên lại dùng sức vung về phía trước: "Phá!"

Ầm!

Nắm đấm màu đen kia lập tức vỡ vụn.

Nhưng lúc này lại có một bóng đen vọt đến trước mặt Diệp Huyên...

Ầm!

Diệp Huyên lập tức bị hất văng ra ngoài, bay xa đến tận trăm trượng!

Diệp Huyên phải dùng hai tay cầm kiếm cắm xuống đất mới dừng lại được.

Mà Độc Cô Liệt bấy giờ xuất hiện ngay chỗ hắn vừa đứng.

Độc Cô Liệt lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, lão xòe lòng bàn tay ra, một luồng sức mạnh to lớn ngưng tụ trong tay lão.

Nguyên lực!

Khi cỗ Nguyên lực này ngày càng nhiều, không gian bốn phía quanh Độc Cô Liệt bắt đầu rung động.

Diệp Huyên ở phía xa nghiêm mặt lại, hắn biết cho đến giờ Độc Cô Liệt vẫn chưa sử dụng toàn lực của lão.

Ban đầu lão vận dụng sức mạnh của Phá Không Cảnh, còn hiện tại là dùng sức mạnh của Nguyên Cảnh!

Diệp Huyên không dám khinh thường, hắn nắm thật chặt cán kiếm bên hông, cùng lúc đó, hai loại kiếm ý đang tuôn vào kiếm của hắn như thủy triều đổ nước.

Nhìn thấy hai loại kiếm ý này, hai tên cảnh giới Vô Thượng ở cách đó không xa đều lóe lên tia kinh ngạc ở trong mắt.

Phía đối diện Diệp Huyên, Độc Cô Liệt nhìn chằm chằm vào hắn, một chốc sau, lão đột nhiên biến mất, ngay sau đó, một luồng Nguyên lực cường đại xông thẳng về phía Diệp Huyên.

Chỗ nào luồng sức mạnh này đi qua, không gian chỗ đó đều rung lên, vô cùng dọa người.

Ở xa xa, Diệp Huyên đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Ầm!

Đại địa dưới chân hắn lập tức nứt ra, cùng lúc đấy, hắn xông về phía trước, rút kiếm ra chém xuống.

Rút Kiếm Định Sinh Tử!

Chiêu kiếm này vừa ra, không gian trước mặt Diệp Huyên lập tức bị đánh nứt, mà luồng Nguyên lực Độc Cô Liệt phóng ra kia cũng vỡ tan, nhưng Diệp Huyên lại bị đẩy lùi về sau mười mấy trượng.

Diệp Huyên ngừng lại, khóe miệng hắn có một sợi máu tươi chảy xuống.

Ở phía đối diện, Độc Cô Liệt liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Đúng là cũng có chút mạnh đấy".

Diệp Huyên nhếch miệng nở nụ cười: "Đến đây, tiếp tục đi!"

Mà Diệp Huyên ở xa xa đột nhiên cười nói: "Ông định đẩy bọn họ ra, sau đó độc chiếm bảo vật trên người ta chứ gì... Nghĩ cũng hay đấy, tiếc là người ta không bị lừa, ha ha..."

1631874655442.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK