Mộ Trần gật đầu: “Công tử cứ nói”.
Diệp Huyên hỏi: “Người yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ của Bạch Trú Thành này là ai?”
Mộ Trần nhìn Diệp Huyên rồi đáp: “Thiên Trần!”
Diệp Huyên cười hỏi lại: “Có thể kể cho ta nghe không?”
Mộ Trần suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Huynh có biết Thần bảng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Vừa nãy Thiên Yếm cô nương có nói rồi! Sao, hắn là người đứng đầu Thần bảng à?”
Mộ Trần cười: “Không phải”.
Diệp Huyên cau mày: “Vậy là…”
Mộ Trần nói khẽ: “Hắn không phải người đứng đầu Thần bảng, nhưng hắn đã đánh bại người đứng đầu Thần bảng. Còn hắn, từ Niệm Thông Cảnh lên đến Hoá Tự Tại chỉ dùng chưa đầy một năm”.
Hoá Tự Tại!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh: “Đã Hoá Tự Tại rồi à?”
Mộ Trần gật đầu: “Hắn và người nghịch hành của Vĩnh Dạ Thành là thiên tài yêu nghiệt nhất thời đại này. Có người từng điều tra, cho dù Vĩnh Dạ Thành hay Bạch Trú Thành thì trình độ của hai yêu nghiệt này đều là trước nay chưa từng có. Mà bây giờ, người nghịch hành của Vĩnh Dạ Thành đã quay về, hai yêu nghiệt này sớm muộn gì cũng sẽ quyết chiến, thậm chí là Bạch Trú Thành và Vĩnh Dạ Thành sẽ cùng quyết chiến”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong hắn lại uống thêm một bát rượu nữa: “Cáo từ!”
Dứt lời, hắn đứng dậy, nhưng khi đi, hắn lại nhìn sang bên phải.
Mộ Trần cũng không giữ lại.
Sau khi Diệp Huyên đi, một cô gái đi tới ngồi trước mặt Mộ Trần: “Hắn phát hiện ra muội rồi!”
Mộ Trần cười nhẹ: “Điều này có gì bất ngờ?”
Cô gái nhìn Mộ Trần: “Ca, sao huynh lại kết bạn với hắn?”
Mộ Trần khẽ cười nhìn cô gái: “Nha đầu, muội thấy hắn thế nào?”
Cô gái chần chừ, lắc đầu: “Hắn chỉ là người phá vòng thôi, không nhìn ra điều gì hơn người”.
Nhưng Mộ Trần lại nhẹ nhàng nói: “Chỗ nào trên người hắn cũng đều hơn người”.
Cô gái khó hiểu nhìn Mộ Trần, Mộ Trần cười giải thích: “Điểm thứ nhất, chắc muội cũng biết tính của Thiên Yếm cô nương, nàng chẳng bao giờ có thái độ tốt với ai, nhưng lại có thái độ rất khác với vị huynh đài này, không đến mức tôn trọng, nhưng ít nhất cũng khách sáo. Điểm thứ hai, khi Việt trưởng lão tới kiếm chuyện với Thiên Yếm cô nương, hắn ở bên cạnh nhìn nhưng chẳng hề dè chừng hay sợ hãi, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn không hề đặt Việt trưởng lão vào mắt!”
Nói rồi y bưng bát rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, nói tiếp: “Điểm thứ ba, muội nhìn thấy thiếu niên bên cạnh hắn không? Thiếu niên đó là Đạo Minh Cảnh, và hiển nhiên là tới từ nơi khác, người từ nơi khác tới chắc chắn là tồn tại yêu nghiệt hàng đầu, nhưng người ấy lại rất tôn trọng vị huynh đài này, sự tôn trọng ấy không phải giả vờ! Yêu nghiệt hàng đầu này sẽ chỉ tôn trọng người yêu nghiệt hơn mình! Điểm thứ tư… khi ta nói muốn kết bạn với hắn, hắn không hề thấy bất ngờ hay có điều gì khác thường, vì sao? Vì hắn thấy, đây là chuyện rất bình thường”.
Nói đến đây, vẻ mặt y dần trở nên nặng nề: “Điểm cuối cùng, hắn hỏi ta về người yêu nghiệt nhất của Bạch Trú Thành… Người bình thường sẽ không hỏi câu thế này, chỉ có một kiểu người hỏi thôi, đó chính là tồn tại yêu nghiệt hàng đầu, bởi họ chỉ có hứng với người cùng cấp, giống như Thiên Trần chỉ có hứng thú với người nghịch hành vậy. Hơn nữa, khi ta nói người nghịch hành và Thiên Trần, muội nhìn thấy vẻ mặt hắn không? Vẻ mặt hắn không chỉ rất bình tĩnh mà còn mang theo ý cười, nụ cười ấy mang theo sự thích thú, cũng có nghĩa là hắn có hứng thú với Thiên Trần!”