Diệp Huyên: “Không nói được sao?"
Không Di: “Nó có thể điều động bất kỳ ai dưới quyền Kiếm chủ. Người nào thấy nó đều phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện. Có thể nói chỉ cần nhận nó, cả đời này của Thiếu chủ sẽ thuận buồm xuôi gió”.
Nhị Nha thốt lên: “Bật hack!"
Bật hack!
Mọi người đều nhìn cô bé, Diệp Huyên tò mò hỏi: “Bật hack là gì?"
Nhị Nha nghĩ ngợi rồi nói: “Giống như ăn gian vậy”.
Diệp Huyên: “...”
Nhị Nha nhìn lệnh bài, nói: “Tiểu Huyên Tử không muốn thì cho ta đi, ta muốn nó!"
Diệp Huyên đen mặt. Cô bé này thật sự không biết khách khí là gì!
Không Di lại bỗng dưng thu lệnh bài về.
Thứ này không thể cho Nhị Nha được!
Ông ta chưa từng gặp nhưng đã nghe về cô bé này, nếu đưa lệnh bài cho thì sẽ gây ra cảnh hỗn loạn mất!
Hai đứa nhỏ này coi trời bằng vung đã quen rồi.
Thấy ông ta cất lệnh bài đi, Nhị Nha bèn liếc nhìn với vẻ bất mãn, trong lòng sinh ra ý muốn đánh cướp.
Không Di bất đắc dĩ vô cùng.
Diệp Huyên lại nói: “Dưới quyền cha ta có bao nhiêu thế lực?"
Không Di lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Ông không biết?"
Không Di gật đầu: “Không biết cụ thể, nhưng có lẽ không ít”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Cha đã vô địch rồi mà còn tạo ra nhiều thế lực như vậy làm gì?"
Không Di do dự rồi đáp: “Có hai lý do. Thứ nhất, có một vài thế lực không phải do y lập nên, tỉ như miếu thần chúng ta. Chúng ta chịu ơn cứu mạng của Kiếm chủ nên mới nhận y làm chủ... Nói thẳng ra là muốn ôm đùi y”.
Diệp Huyên: “...”
Không Di tiếp tục: “Lý do thứ hai... Kiếm chủ sở dĩ không từ chối chính là vì Thiếu chủ”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì ta?"
Không Di gật đầu: “Cậu có biết vì sao Kiếm chủ không ra tay cứu người nơi này không?"
Diệp Huyên lắc đầu.