Im lặng một lát, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đế Khuyển: “Đi!”
Nói xong, hắn nắm lấy vai Đế Khuyển, sau đó, hắn và Đế Khuyển lập tức biến mất.
Sau khi Diệp Huyên và Đế Khuyển biến mất, mấy người đột nhiên xuất hiện, bọn họ đều nhìn về phía cánh cửa kia.
“Tên này là muốn tiêu diệt Quỷ Môn sao?”
“Nói không chừng là vậy đấy, ông nhớ đến nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ đi!”
“Quỷ Môn này cũng không yếu, hắn có thể tiêu diệt được à?”
“Mỏi mắt mong chờ!”
“…”
Mộ Châu ở bên cạnh nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nếu hôm nay Diệp Huyên thắng, chắc chắn sau này sẽ bớt đi rất nhiều người đến gây chuyện với hắn.
Mà nếu Diệp Huyên thua thì chỉ có thể chạy trốn, như vậy, những người trong bóng tối kia sẽ ra tay.
Cái giá rất lớn, nhưng cũng rất có sức hấp dẫn!
Ngay cả Bách Hiểu Các cũng đang quan sát!
Nếu bắt buộc, Bách Hiểu Các cũng sẽ ra tay!
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là rốt cuộc Diệp Huyên có bao nhiêu lá bài tẩy.
Một con yêu thú không thể khiến mấy người này từ bỏ được!
Bây giờ phải xem Diệp Huyên có thể sống sót ra ngoài không đã.
…
Diệp Huyên sử dụng đạo tắc Không Gian đi qua cánh cửa kia, rõ ràng dù nó có lai lịch bất phàm, nhưng cũng không vượt qua phạm trù của đạo tắc Không Gian.
Diệp Huyên và Đế Khuyển nhanh chóng xuất hiện trước một thềm đá, trước mặt hai người có thềm đá đi lên trên, kéo dài lên trên núi, trên đỉnh núi có một cung điện màu đen.
Bên trên đại điện dán một tấm bùa đỏ như máu.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đây là sào huyệt của bọn họ”.
Đế Khuyển nhìn xung quanh, xung quanh tối đen như mực, sương mù đen bay khắp nơi, cực kỳ quỷ dị.
Đế Khuyển trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút, tông môn này không đơn giản chút nào”.
Diệp Huyên gật đầu, đi tới đây, hắn đã phát hiện Quỷ Môn này có lẽ còn mạnh hơn cả nhà họ Cổ. Đương nhiên thật ra nhà họ Cổ cũng không yếu, chỉ là bọn họ gặp phải yêu nghiệt như Giản Tự Tại thôi!
Nếu không nhờ có Giản Tự Tại, với thực lực của hắn, dù sử dụng tháp Giới Ngục cũng không thể tiêu diệt được nhà họ Cổ.
Vì thế, Diệp Huyên vẫn hiểu rất rõ thực lực của mình.
Mà bây giờ đối đầu với Quỷ Môn này, dù có Đế Khuyển giúp đỡ, nhưng hắn vẫn không dám lơ là.
Diệp Huyên cầm kiếm đi về phía Quỷ Môn xa xa, đúng lúc này, một bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, bóng đen này trông rất kỳ lạ, như một cái bóng vậy.
Bóng đen nói: “Diệp Huyên, sao ngươi có thể tới đây!”, giọng nói vô cùng khó hiểu.
Diệp Huyên chợt cất lời: “Giết!”
Đế Khuyển ngây người, sau đó hỏi: “Không trò chuyện trước à?”
Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Nói cái gì? Nói về cuộc đời sao?”
Đế Khuyển chớp mắt: “Hình như cũng phải!”
Dứt nói, nó nhảy lên một cái.
Cái bóng đen phía xa giận dữ nói: “Diệp Huyên, ngươi khinh người quá đáng, ngươi…”
Ầm!
Đế Khuyển vừa xông lên, cái bóng đen kia đã lập tức nổ tung!
Đế Khuyển nhíu mày: “Đây không phải bản thể!”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên thềm đá cao nhất phía xa, lúc này, Tần tôn giả và Dư Thiên đang đứng đó nhìn xuống hắn.
Diệp Huyên cầm kiếm đi lên trên thềm đá.
Đế Khuyển vội đuổi theo!
Diệp Huyên kéo lê kiếm, mỗi một bước hắn đi, thanh kiếm cũng sẽ vẽ ra một đường thật sâu trên thềm đá.
Trên chỗ cao nhất, Dư Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, bây giờ ngươi rời đi thì còn có cơ hội được sống”.
Diệp Huyên nói: “Bọn họ đang kéo dài thời gian, giết!”
Dứt lời, tốc độ của hắn tăng nhanh, gần như chớp mắt một cái đã đi tới trước mặt Dư Thiên và Tần tôn giả, sắc mặt hai người thay đổi, Tần tôn giả đánh một chưởng về phía trước, đánh nứt không gian trước mặt ông ta!
Thanh kiếm của Diệp Huyên còn chưa đến, Đế Khuyển đã đập một vuốt lên lòng bàn tay của Tần tôn giả.
Ần!
Không gian xung quanh bọn họ lập tức nứt ra, Tần tôn giả liên tục lùi về sau, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trên đầu Tần tôn giả, chém một kiếm xuống!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tần tôn giả thay đổi, ông ta giận dữ gào lên, giơ tay đỡ lấy kiếm của Diệp Huyên.
Một quyền này đấm ra, linh hồn chi lực mạnh mẽ như núi lửa phun trào xuất hiện.
Nhưng Diệp Huyên lại cười châm chọc!
Dư Thiên ở cách đó không xa sợ hãi nói: “Mau thu hồi hồn lực! Mau…”
Nhưng đã muộn rồi, hồn lực Tần tôn giả đánh ra đã nhanh chóng vỡ nát, một thanh kiếm đâm vào giữa lông mày ông ta.
Nhưng Tần tôn giả vẫn không tắt thở, khi thanh kiếm của Diệp Huyên đâm vào người ông ta, ông ta cũng đánh một chưởng lên bụng Diệp Huyên.
Ầm!
Diệp Huyên bay ra ngoài như diều đứt dây, Tần tôn giả thì liên tục lùi lại, thân thể và linh hồn của ông ta cứ thế bị tách ra!
Sau khi linh hồn bị tách ra, linh hồn của ông ta bắt đầu mờ đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Tần tôn giả hơi khó hiểu, ông ta nhìn Dư Thiên ở một bên: “Sao ông không ngăn cản hắn!”
Dư Thiên lặng lẽ chớp mắt một cái rồi đáp: “Quên mất!”
Tần tôn giả: “…”
Danh Sách Chương: