Tuy gã biết Diệp Huyên không lâu, nhưng gã hiểu thiếu niên này là một người vô cùng nham hiểm.
Mà lúc này đối phương không xuất hiện, rất rõ ràng là muốn giở trò gì đó!
Sau khi chịu thiệt thòi vào lần trước, bây giờ gã đã không khinh thường ba người Diệp Huyên nữa, ba người này liên thủ có thể uy hiếp đến mạng sống của gã.
Kiếp Chủ vẫn hơi không yên tâm, lại lùi thêm cả nghìn trượng, không chỉ có thế, gã còn trải rộng thần thức như một tấm lưới, thoáng chốc bao phủ lấy thời không trong phạm vi mấy triệu dặm xung quanh.
Nhưng vẫn không phát hiện ra Diệp Huyên!
Kiếp Chủ nhíu mày: “Hắn ở đâu?”
Đạo Lăng do dự một lát rồi nói: “Hắn chạy mất rồi!”
Kiếp Chủ tức giận nhìn Đạo Lăng: “Ngươi nói dối, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói dối của ngươi sao?”
Đạo Lăng cạn lời.
Mẹ kiếp!
Tên này không mắc lừa!
Kiếp Chủ vẫn còn đề phòng nhìn xung quanh, Diệp Huyên kia không xuất hiện, gã luôn cảm thấy bất an.
Hơn nữa trực giác nói với gã là có gì đó không đúng lắm.
Vì sao?
Lần trước sau khi ba người nhóm Diệp Huyên bị gã đánh vỡ thân thể thì bọn họ vẫn luôn chạy trốn, mà bây giờ, bọn họ lại dám xuất hiện trước mặt gã.
Có nghĩa là thế nào?
Có nghĩa là rất có khả năng ba người này đã có cách đối phó với gã!
Nghĩ thế, Kiếp Chủ không chút do dự, xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Gã không phải một kẻ lỗ mã ng, thấy tình thế không ổn, đương nhiên gã phải chạy rồi!
Thấy Kiếp Chủ bỏ chạy, Đạo Lăng và Thích Thiên sửng sốt.
Sao lại chạy rồi?
Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện, hắn nhìn về phía chân trời, hơi nhíu mày.
Hành động của Kiếp Chủ khiến hắn hơi bất ngờ, hắn thật sự không ngờ rằng đối phương thật sự bỏ chạy!
Đạo Lăng trầm giọng nói: “Diệp huynh, phải làm sao đây?”
Diệp Huyên lắc đầu, không biết nên làm thế nào, nếu Kiếp Chủ này một lòng muốn chạy trốn, ba người họ thật sự không thể làm gì đối phương, rất khó có thể giữ chân cường giả cấp bậc như thế.
Lúc này, Vực chủ Bắc Vực xuất hiện, lão nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Khi nãy gã vừa gọi người, không lâu sau đó, có lẽ người đứng sau hắn sẽ xuất hiện”.
Diệp Huyên chợt nói: “Tiền bối, chúng ta phải đi rồi!”
Vực chủ Bắc Vực nhìn Diệp Huyên: “Đi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ở lại đây sẽ làm liên luỵ đến mọi người! Đương nhiên ơn giúp đỡ của tiền bối lúc trước, ba người chúng ta vẫn sẽ ghi nhớ”.