Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Không phải là ngày nào ông cũng ở đây quét sân đấy chứ?”
Lão Huyền cười đáp: “Đúng thế!”
Diệp Huyên hỏi: “Ông quét bao nhiêu năm rồi?”
Lão Huyền ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Khoảng chín trăm vạn năm rồi”.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Quét chín trăm vạn năm?
Thật đáng sợ!
Lão Huyền nhìn Diệp Huyên: “Sơn chủ sắp về rồi, cậu xuống núi đi!”
Diệp Huyên hơi chau mày: “Có phải là Sơn chủ Ngôn Bạn Sơn không?”
Lão Huyền gật đầu: “Nha đầu đó khó tính lắm, chắc nàng sẽ không thích cậu đâu, vậy nên tốt nhất cậu hãy xuống núi đi”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao lại không thích ta?”
Lão Huyền đáp: “Cậu nói nhiều quá, hơn nữa còn hay nói xàm nói bậy”.
Diệp Huyên: “…”
Lúc này lão Huyền lại lên tiếng: “Vì sao cậu lại tới Linh Sơn của chúng ta?”
Diệp Huyên do dự giây lát rồi hỏi: “Trung Sơn Vương bảo ta tới, nói ta hãy làm đồ đệ của Bạn Sơn cô nương…”
Lão Huyền khẽ nhíu mày: “Trung Sơn Vương?”
Diệp Huyên gật đầu.
Lão Huyền im lặng chốc lát rồi bảo: “Có lẽ ông ta lừa cậu đấy!”
Diệp Huyên: “…”
Lão Huyền nói: “Tính của Sơn chủ rất nóng nảy, hơn nữa nàng sẽ không bao giờ nhận cậu làm đồ đệ đâu!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta không đủ xuất sắc sao?”
Lão Huyền lưỡng lự vài giây: “Đúng là không đủ xuất sắc!”
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen, ông già này có biết ăn nói không thế!
Lão Huyền lại bảo: “Đi đi!”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Được”.
Nói rồi hắn đứng dậy hành lễ, quay người đi xuống núi.
Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại trở về chỗ lão Huyền.
Lão Huyền nhìn hắn hỏi: “Làm gì đấy?”
Diệp Huyên chỉ về phía xa dưới chân núi: “Có rất nhiều cường giả của Chấp Pháp Tông”.