Phát tài!
Phát tài to!
Lúc này, Thanh Nhi quay sang nhìn Trận linh đứng trên đài cao giữa Tru Tiên Trận. Nó biến sắc la lên: “Kiếm tu kia nói không giết ta!"
Thanh Nhi nhíu mày: “Hắn ta nói, ta thì không”.
Sau đó vung kiếm.
Xoẹt!
Thủ cấp Trận linh bay đi.
Thần hồn câu diệt!
Tru Tiên Kiếm Trận cũng hoàn toàn hóa thành hư vô.
Khi bụi bặm lắng đi.
Diệp Huyên đi đến cười với Thanh Nhi: “Kết thúc rồi!"
Thanh Nhi gật đầu.
Bỗng thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện gần đó, chính là Thiên Đạo của Tân thế giới.
Ông ta cung kính thi lễ với Thanh Nhi, nơm nớp nói: “Tham kiến Thiên Mệnh đại nhân!”
Ông ta đang hốt hoảng vô cùng.
Chỉ sợ nàng ấy vung kiếm xóa sổ cả Tân thế giới.
Diệp Huyên nói: “Thiên Đạo tiền bối, cảm ơn ông đã đi khắp nơi tìm người cứu ta!"
Thiên Đạo vội đáp: “Không cần, không cần!"
Rồi cười khổ: “Ban nãy ta không giúp được gì, mong Diệp thiếu thứ lỗi”.
Diệp Huyên cười: “Có lòng là được rồi”.
Thanh Nhi nói: “Ngươi đi đi, để huynh muội chúng ta nói chuyện riêng”.
Thiên Đạo vội vàng thi lễ rồi rời đi.
Đợi ông ta mất dạng rồi, Thanh Nhi quay sang ngắm nghía Diệp Huyên một hồi, hỏi: “Ngoại Đạo?"
Diệp Huyên gật đầu.
Nàng ấy cười: “Rất nhanh”.
Diệp Huyên lắc đầu tự giễu: “Trước mặt họ thì vẫn như loài kiến cỏ thôi”.
Thanh Nhi lắc đầu: “Huynh đừng nói vậy. Họ sống bao lâu? Huynh lại sống được bao lâu?"
Diệp Huyên: “Thanh Nhi, có thể nói ta nghe muội đang làm gì không?"
Thanh Nhi: “Ta đang ở một thế giới vũ trụ khác”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Một thế giới vũ trụ khác?"
Thanh Nhi gật đầu: “Đang nghiên cứu một vài thứ, có chút bận rộn”.
Diệp Huyên cười: “Vậy muội cứ tập trung nghiên cứu đi, ta có thể tự lo cho mình được rồi”.