Điện chủ Bắc điện ngẩn ra: “Diệp công tử...”
Diệp Huyên cười hỏi Điện chủ Nam điện: “Cô là người đứng đầu một thế lực, làm như vậy không sai, nhưng ta sẽ cho cô một cơ hội đi theo ta, cô có muốn hay không?"
Điện chủ Nam điện: “Cũng không phải không thể, nhưng ta muốn xem năng lực của ngươi đến đâu”.
Nàng ấy đánh mắt nhìn về Mạc Kha, cười nói: “Đây là Thần Tướng Mạc Kha, nếu Diệp công tử giết được y thì ta sẽ theo ngươi, thế nào?"
Diệp Huyên liếc nhìn Mạc Kha: “Giết y? Ta cần gì phải ra tay?"
Hắn gọi Tiểu Tháp xuất hiện trong tay: “Ê Vô Biên bịp bợm, tu luyện bao lâu nay cũng tới lúc ra thể hiện rồi, đừng có ăn bám mãi thế!"
Uỳnh!
Một luồng khí tức kh ủng bố nổ ra từ trong Tiểu Tháp, sau đó là một người đàn ông bay ra.
Không phải ai khác, chính là Vô Biên Chủ!
Ông ta vừa xuất hiện đã cất tiếng cười to.
Diệp Huyên liếc sang, tò mò tự hỏi người này tu luyện lâu như vậy, chẳng biết đã đạt đến trình độ vô địch chưa.
Sự xuất hiện của Vô Biên Chủ khiến Điện chủ Nam điện và Mạc Kha đanh mặt lại.
Vô Biên Chủ thì tỏ ra vui vẻ vô cùng.
Diệp Huyên hỏi: “Vô địch chưa đấy?"
Ông ta cười khà khà: “Ngươi nghĩ thế nào?"
Diệp Huyên chỉ vào Mạc Kha: “Thử xem”.
Vô Biên Chủ chỉ nhìn Mạc Kha trong một giây, sau đó bất thình lình biến mất.
Mạc Kha nheo mắt lại, lấy ra một cặp đại đao dài hai thước, bước tới chém xuống.
Xoẹt!
Đất trời run rẩy theo nhát chém.
Ầm!
Nhưng theo tiếng nổ vang lên, chính y là người bị đánh bay đi mấy trăm nghìn trượng, khi vừa dừng lại đã có một bóng người xuất hiện, giơ chân đạp thẳng vào đầu y.
Rầm!
Mạc Kha rơi xuống như quả sung trước mặt bao người, nện xuống khiến một vực sâu to tướng xuất hiện trên mặt đất.
Chỉ thấy Vô Biên Chủ lao vút xuống vực.
Uỳnh!
Vực sâu hóa thành một mảnh hoang tàn trước khi có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Diệp Huyên chỉ biết trợn tròn mắt. Trời mẹ, Vô Biên Chủ mạnh tới vậy luôn hả?
Sắc mặt Điện chủ Nam điện thì xấu xí vô cùng.
Vô Biên Chủ xuất hiện lại trước mặt họ, chìa ra cho Diệp Huyên xem một cái thủ cấp đầm đìa máu, lắc đầu: “Quá yếu, chẳng có gì khó khăn cả”.
Diệp Huyên tấm tắc: “Ghê gớm nhỉ Vô Biên”.
Vô Biên cười cười: “Kháo Sơn Vương...”
"Hả?"