Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Không phải ta không quan tâm đến con, mà là ta thật sự không muốn con hoàn toàn trở thành một tên công tử bột. Bây giờ con đã có Kiếm đạo của riêng mình, hơn nữa còn có một mục tiêu Kiếm đạo hoàn toàn mới, đây là một chuyện tốt. Có thể nói, bây giờ Kiếm đạo của con đã thật sự đi vào quỹ đạo rồi”.  

Nói xong, y đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó tiếp tục: “Thế tục hồng trần này chính là một tảng đá mài kiếm, có thể rèn luyện cho con! Kể cả lần này, dù con bị đánh rất thê thảm, nhưng ta tin sau trận chuyện này, con cũng có thu hoạch không nhỏ, đúng không? Cha không có nói sai nhỉ?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”  

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Không trải qua khổ nạn, sao có thể thành đạo? Những lời này vẫn khá là có lý, vì rất nhiều lúc, vất vả và khó khăn là thứ có thể rèn luyện lòng người nhất, nhân tâm như kiếm tâm, trái tim con càng vững chắc, kiếm của con sẽ càng sắc bén. Ta để con chịu khổ không phải vì ta từng bị nuôi thả, sau đó tâm lý vặn vẹo mà nuôi thả con, mà mục đích cuối cùng của cha là hy vọng con có thể thành tài! Con có hiểu được nỗi khổ tâm của cha không?”  

Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo xanh: “Có phải cha muốn thao túng tâm lý con không?”  

Người đàn ông áo xanh nghiêm túc hỏi: “Vậy con cảm thấy ta nói có lý không?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Con thừa nhận là cha nói có lý!”  

Người đàn ông áo xanh cười rất vui vẻ: “Ăn học tử tế rồi đúng là có khác, biết lý lẽ, rất tốt!”  

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Vậy cha cảm thấy cha có làm tròn trách nhiệm của một người cha không?”  

Nét mặt người đàn ông áo xanh cứng đờ, không ngờ tiểu tử này lại không bị thao túng tâm lý.  

Diệp Huyên nói tiếp: “Cha, con không nói cha nuôi thả con là sai, chuyện khiến con tức giận là một phụ thân như cha lại không có cảm giác tồn tại trong lòng con, cha cảm thấy đây là lỗi của cha hay là lỗi của con? Cha nói xem!”  

Người đàn ông áo xanh im lặng.  

Diệp Huyên lại nói: “Để một người mười tám năm không có phụ thân, cha cảm thấy đây là bình thường à?”  

Người đàn ông áo xanh im lặng.  

Diệp Huyên nói tiếp: “Kẻ thù của con từ trước đến giờ luôn không bình thường, đủ các thể loại, cha có biết không? Không, cha không biết, cha chỉ biết là con không đánh lại, nhưng cha chưa từng quan tâm vì sao con không thể thắng họ! Hơn nữa, cha vẫn luôn thích áp đặt quan niệm của cha vào con, giống như các học sinh trong thế tục kia, từ lúc bọn họ còn nhỏ, cha mẹ của bọn họ đã không ngừng yêu cầu bọn họ trở thành kiểu người mà cha mẹ muốn!”  

Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Cha nuôi thả con là vì cha muốn con trở thành một người lợi hại giống cha, như thế đúng là không sai, nhưng sau đó cha lại không ngừng áp đặt suy nghĩ của mình vào con, sau đó yêu cầu con trở thành một người giống cha, nhưng cha có nghĩ đến việc là con không phải cha hay không! Trên đời này chỉ có một Kiếm chủ áo xanh, sẽ không có người thứ hai nữa”.  

Người đàn ông áo xanh khẽ thở dài.  

Diệp Huyên còn muốn nói gì đó thì người đàn ông áo xanh đột nhiên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay y, sau đó, y đặt nhẫn chứa đồ vào tay Diệp Huyên: “Cha hiểu rồi, đừng nói nữa!”  

Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ, bên trong có tận một trăm triệu Trụ Mạch!  

Một khoản tiền kếch xù!  

Diệp Huyên nheo mắt, tim đập nhanh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK