Phàm Giản im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi cảm thấy sao?”
Võ Linh Mục nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Tuy không tệ, nhưng không thể xem là thiên tài yêu nghiệt!”
Phàm Giản lại lắc đầu: “Không nên dùng cách thức thông thường đánh giá với hắn!”
Võ Linh Mục cười nói: “Vậy ngươi nói xem!”
Phàm Giản nhẹ giọng nói: “Hắn da mặt dày, hoàn toàn không quan tâm mặt mũi! Chỉ điểm này thôi, cũng rất nhiều người hoàn toàn không bằng hắn rồi!”
Võ Linh Mục nhíu mày: “Không cần mặt mũi thì có tác dụng gì sao?”
Phàm Giản liếc nhìn Võ Linh Mục: “Không cần mặt mũi quả thực chẳng có lợi ích gì nhiều, nhưng không cần mặt mũi lại thêm có chỗ dựa mạnh thì sao? Nếu ngươi muốn động đến hắn, hắn có thể khiến ngươi đang sống lại tức đến chết, ngươi tin không?”
Vẻ mặt Võ Linh Mục cứng đờ, lúc này, hắn lại nghĩ đến Mục Ma!
Tên này chết thế nào chứ?
Là bị Diệp Huyên với bộ óc không bình thường chọc tức, sau đó mà chết!
Nếu là tình huống bình thường, Mục Ma chắc chắn sẽ không làm người dẫn đầu như vậy.
Ở phía xa, Diệp Huyên liếc nhìn Phàm Giản, người phụ nãy sao cứ nhìn mình chằm chằm như vậy? Nếu nhìn kiếm Thanh Huyên, thì hắn còn hiểu được, nhưng đối phương thi thoảng lại liếc nhìn hắn!
Chẳng lẽ nhìn trúng bản thân mình sao?
Nghĩ đến đâu, Diệp Huyên liếc nhìn đánh giá Phàm Giản, thực ra, cô gái này cũng rất dễ nhìn, nếu đem vào hậu cung… Không đúng, là nhận đồ đề! Nếu nhận làm đồ đệ, đối phương cầm kiếm Thanh Huyên, e là Tuyết Sơn Vương cũng phải sợ nàng ta ba phần rồi!
Nhưng muốn lừa người phụ nữ này thành người của mình… Không đúng, là đồ đệ…
Diệp Huyên cũng toát cả mồ hôi!
Ở cùng tháp nhỏ đã lâu, suy nghĩ bản thân càng lúc càng không đơn thuần nữa rồi!
Ngay lúc này, Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương ở phía xa đột nhiên dừng lại, mà lúc này, bọn họ đã đi vào trong lĩnh vực thời gian chưa biết, bây giờ bọn họ đã cách nhóm người Diệp Huyên rất rất xa rồi.
Hai người đều là cao thủ đỉnh cao, một khi giao đấu thì uy lực sót lại cũng không phải thứ mà mọi người còn đây có thể chống đỡ được, chỉ có đi vào một nơi khác thì mới có thể giảm bớt rắc rối!
Lúc này, Cổ Sầu đột nhiên khẽ cười: “Ngày này, đã đợi rất lâu rồi!”
Tuyết Sơn Vương nhìn Cổ Sầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Đến đi!”