Tuế Nguyệt Chi Lực mà bọn họ tu luyện được căn bản không đáng đem ra so sánh cùng với Tuế Nguyệt Chi Lực ở đây.
Diệp Huyên vươn tay phải, nhẹ nhàng quét ngang vô số Tuế Nguyệt Chi Lực. Hắn cũng có chút chấn động trước sự khủng khiếp của chúng.
Tuế Nguyệt!
Sau khi thời gian trôi qua, còn lại chính là tuế nguyệt lắng đọng lại không biết bao nhiêu tỉ năm.
Đạo Lăng bỗng chỉ về phương xa: “Diệp huynh xem kìa”.
Diệp Huyên nhìn theo, chỉ thấy một vài cái bóng mờ trong dòng sông Tuế Nguyệt đang trôi về phía xa.
Hắn nhíu mày: “Đó là gì?"
Đạo Lăng lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi, nói: “Chúng ta qua đó xem”.
Đạo Lăng gật đầu: “Được”.
Nhưng y chôn chân tại chỗ.
Diệp Huyên nhìn y, y không nói gì.
Diệp Huyên cạn lời: “Đi đi chứ”.
Đạo Lăng gật đầu: “Được”.
Nhưng vẫn đứng im.
Diệp Huyên: “...”
Giọng Tiểu Tháp chợt vang lên: “Hai người tốt xấu gì cũng đến Tuế Nguyệt Cảnh rồi, là những cường giả mạnh nhất thiên địa này mà còn nhát thế á?"
Đạo Lăng bèn lắc đầu: “Phải biết khiêm tốn chứ”.
Trước khi đạt đến Tuế Nguyệt Cảnh, y cho rằng cảnh giới này lợi hại vô cùng; sau khi đạt đến rồi, y nhận ra mình vẫn còn rất yếu... Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn nằm ở thanh kiếm của muội muội Diệp Huyên.
Nó khiến y hoài nghi nhân sinh luôn.
Một chút kiêu ngạo vừa chớm nở trong lòng đã bị dập nát.
Diệp Huyên nói: “Mấy cái bóng mờ kia trông lạ quá”.
Đạo Lăng nhìn sang, chân mày cau lại.
Diệp Huyên: “Đi!"
Hắn biến mất tại chỗ.
Đạo Lăng vội đuổi theo.
Hai người nhanh chóng đi đến trước bóng mờ ấy, thấy nó dần ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên.
Nhưng cả hai lại không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì từ ông ta.
Người đàn ông nhấc chân, chậm rãi đi về phương xa với vẻ mặt điềm tĩnh.
Diệp Huyên hạ giọng: “Ông ta là người của quá khứ, đây chỉ là hình chiếu ông ta để lại dòng sông Tuế Nguyệt mà thôi”.
Người quá khứ.
Đạo Lăng cau mày: “Làm sao huynh biết?"
Diệp Huyên: “Đoán”.
Đạo Lăng: “...”