Thật ra chuyện này cũng bình thường, phải biết rằng, trước khi Thần Chiêu đi theo hắn, chỉ mới ở cảnh giới nào? Trụ Tâm tầng hai, nhưng từ sau khi đi theo hắn thì đã lên thẳng Trụ Tâm Cảnh tầng năm, quan trọng nhất là con đường tương lai rất rộng mở.
Bây giờ Diệp Huyên không chỉ có chỗ tu luyện nghịch thiên đáng sợ như Tiểu Tháp mà còn là thiếu chủ Huyên giới, mẹ nó, vậy mà còn không theo hắn kiếm chén rau chén cháo sao?
Thần Chiêu nàng ta sống bao năm, cũng hiểu thông được một vài chuyện.
Con người ấy à…
Đương nhiên cố gắng là rất quan trọng nhưng vẫn phải nên kiếm chỗ dựa tốt, có chỗ dựa rồi thì đỡ phấn đấu được vài năm.
Nhiều lúc thành tựu của một người có một phần là do sự nỗ lực của bản thân nhưng phần còn lại cũng được quyết định bởi việc bạn đi theo ai nữa.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Chẳng phải ngươi nói ngươi tuyệt đối không nhận chủ nhân sao?”
Thần Chiêu im lặng một lúc rồi nói: “Trừ khi bao ăn no”.
Diệp Huyên: “…”
Thần Chiêu hành lễ với Diệp Huyên: “Ta nguyện dốc sức vì người”.
Diệp Huyên mỉm cười, đáp: “Để ta bảo Tả Cảnh Tư sắp xếp cho mấy người các ngươi”.
Thần Chiêu gật đầu, đáp: “Vâng”.
Nhưng vẻ mặt lại buồn bã.
Thật ra điều nàng ta mong muốn nhất vẫn là đi theo Diệp Huyên, sống trong Tiểu Tháp của Diệp Huyên, uống máu của Diệp Huyên… Nhưng nàng ta biết chuyện đó là không thể nữa rồi.
Gía trị, nàng ta đã không thể giúp đỡ Diệp Huyên nữa.
Lúc này nàng ta bỗng nhớ đến câu nói Tiểu Tháp từng nói với nàng ta.
Đúng là ứng nghiệm rồi.
Không theo kịp Diệp Huyên thì cuối cùng sẽ bị đào thải.
Sau khi sắp xếp cho đám yêu thú Thần Chiêu xong, Diệp Huyên đến Huyền Điện, là nơi là Huyên giới chuyên dùng để hội họp.
Hắn vừa mới tới Huyền Điện thì một cô gái xuất hiện trước mặt.
Là Nam Vị Ương!
Nam Vị Ương khẽ chào Diệp Huyên: “Thiếu chủ”.
Diệp Huyên khẽ đáp: “Có thể giới thiệu sơ cho ta về hệ thống cảnh giới ở đây không?”
Nam Vị Ương gật đầu: “Đương nhiên”.
Diệp Huyên mỉm cười đáp: “Sau Trụ Tâm Cảnh tầng sáu là cảnh giới gì?”
Nam Vị Ương đáp: “Cảnh giới Thánh Tâm”.
Diệp Huyên chau mày: “Thánh Tâm?”