Tuy ba người này có thực lực rất kh ủng bố, nhưng cũng không kinh khủng đến mức phải bảo Thanh Nhi ra mặt mà?
Lẽ nào Niệm tỷ đang nói giỡn với mình?
Diệp Huyên nghĩ đến đây không khỏi nhìn về phía Mộ Niệm Niệm ở đằng xa, bấy giờ, một cảm giác lo lắng không yên chợt xuất hiện ở sâu trong lòng hắn...
...
Niệm tỷ chắc chắn sẽ không nói đùa với mình!
Nói cách khác, điều này chắc chắn có vấn đề!
Đúng lúc này, cô bé kia bỗng xông về phía Diệp Huyên, thời không chỗ hắn trực tiếp bốc cháy!
Diệp Huyên nhìn cô bé kia, chậm rãi nhắm mắt lại. Ngay sau đó, huyết mạch trong người hắn bắt đầu sôi lên sùng sục.
Huyết Mạch Chi Lực!
Khi cô bé kia xông tới trước mặt Diệp Huyên thì hắn bỗng rút kiếm ra bổ thẳng xuống, một mảnh kiếm quang màu máu chợt bắ n ra!
Ầm!
Cô bé kia trực tiếp bị một kiếm đó đánh lùi lại mấy ngàn trượng!
Lần này, sau khi cô bé dừng lại thì hơi ngơ ngác vì trên cánh tay đã có một vết kiếm sâu hoắm.
Bấy giờ, người đàn ông áo đen và Mộ Niệm Niệm đằng xa bỗng nhiên dừng lại.
Sau khi Mộ Niệm Niệm dừng lại, nàng quay đầu liếc miệng giếng kia, hơi cau mày.
Đằng xa, Diệp Huyên đang định nói chuyện thì Mộ Niệm Niệm lại bỗng nhiên mở miệng: "Mấy người đi trước đi!"
Đi!
Diệp Huyên ngó Mộ Niệm Niệm, nàng cười nói: "Nghe ta đi!"
Diệp Huyên chần chờ một lát rồi gật đầu: "Được!"
Hắn nói xong bèn nhìn về phía Bích Tiêu và Thiên Yếm: "Chúng ta đi trước đi!"
Ngay khi ba người định rời đi thì một giọng nói chợt vang lên dưới đáy giếng: "Đi?"
Giọng nói ấy như tiếng chuông chùa, chấn động khắp cả vùng trời!
Ba người nghe vậy đều biến sắc!
Diệp Huyên xoay người nhìn về phía miệng giếng kia, lúc này nó bỗng dưng hoàn toàn mở ra, sau đó có một người đàn ông trung niên chậm rãi bay ra!
Khi người đàn ông trung niên đó xuất hiện, sắc mặt của Bích Tiêu và Thiên Yếm đều lập tức thay đổi.
Nguy hiểm!