Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Nàng ta hẹp hòi thế à?”
A Mục đáp: “Nàng ta rất hẹp hòi, hơn nữa còn rất thù dai!”
Advertisement
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Dị Thú Kinh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng cất kiếm Thiên Tru đi.
Advertisement
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi che giấu cái gì?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đâu có giấu gì đâu!”
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên một hồi, sau đó nói: “Ngươi phải đi rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết!”
Diệp Huyên xoay người về phía ông lão thợ rèn, cung kính cúi chào: “Tiền bối, ta phải đi rồi!”
Ông lão gật đầu: “Đi đi!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn dẫn A Mục rời đi.
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên biến mất ở phía xa, không nói một lời.
Ông lão thợ rèn xoay người đi, lúc này, Dị Thú Kinh gọi lão lại: “Các hạ”.
Ông lão quay đầu nhìn Dị Thú Kinh, ả trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc các hạ đang suy tính điều gì?”
Ông lão thợ rèn cười nói: “Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”
Dị Thú Kinh im lặng.
Ông lão cười khẽ: “Tiểu cô nương, so với chủ nhân của ngươi, ngươi vẫn còn non nớt lắm! Biết năm đó tại sao hắn để ta ở lại đây không? Là vì hắn đánh không lại ta đấy, ha ha!”
Nói xong, lão xoay người đi vào trong nhà tranh.
Dị Thú Kinh đứng im tại chỗ, ả không dám ra tay, vì trực giác cho ả biết nếu ra tay, ả sẽ chết chắc!
Đầu tiên là A La, sau đó là ông lão thợ rèn này…
Dị Thú Kinh lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
…
Diệp Huyên vừa