Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh hồn của Tần tôn giả ngày càng mờ đi, ông ta biết thời gian của mình không còn nhiều nữa!

Trong chút thời gian cuối cùng này, ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Lão phu không phải thua ngươi, không phải!”

Nói xong, ông ta hoàn toàn biến mất.

Trên đời đã không còn Tần tôn giả này nữa.

Đương nhiên Diệp Huyên biết Tần tôn giả có ý gì, nếu lúc đầu không có Đế Khuyển quấy nhiễu thì hắn hoàn toàn không thể giết chết ông ta.

Có thể nói cái chết của Tần tôn giả có một nửa công lao của Đế Khuyển.

Đương nhiên những chuyện này đều không có ý nghĩa gì với hắn. Vì hắn đến đây không phải để luận võ, mà là để giết người. Hắn sẽ không ngu đến mức đấu tay đôi với đối phương, hắn chỉ sẽ nghĩ cách làm sao để giết chết đối phương thôi!

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Dư Thiên ở cách đó không xa, sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, lùi đến trước cửa cung điện, nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, Quỷ Môn ta…”

Diệp Huyên đột nhiên biến mất.

Dư Thiên biến sắc, ông ta lùi về sau, sau đi đi lên trên một chút, tấm bùa đỏ như máu trên cung điện đột nhiên bay xuống.

Diệp Huyên ở phía xa khẽ nhíu mày, trong lòng có cảm giác không ổn, lúc này, tấm bùa đỏ kia đột nhiên biến thành một đóm lửa, sau đó, một cái bóng màu đen bay ra từ bên trong.

Sắc mặt Diệp Huyên hoàn toàn thay đổi, hắn giơ kiếm chặn lại.

Ầm!

Sau một tiếng vang trầm đục, Diệp Huyên lùi về dưới thềm đá.

Bóng đen kia lại xông về phía Diệp Huyên một lần nữa, nhưng đúng lúc này, Đế Khuyển đột nhiên xông lên.

Ầm!

Một âm thanh lớn đột nhiên vang vọng, một giây sau, Đế Khuyển lùi về trước mặt Diệp Huyên.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, chỗ cao nhất của thềm đá có một người đàn ông trần truồng, khuôn mặt người đàn ông rất dữ tợn, trên người chằng chịt vết nứt, bàn tay của gã ta để móng tay dài sắc bén.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Đế Khuyển bên dưới, khóe miệng không ngừng giật giật, trong miệng có chất lỏng màu đen liên tục chảy ra.

Diệp Huyên nói: “Đế Khuyển tiền bối, tên này giao cho ngươi nhé?”

Đế Khuyển gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút!”

Nói xong, Đế Khuyển xông ra ngoài, người đàn ông ở phía xa đột nhiên gào lên một tiếng, sau đó bay xuống, va vào Đế Khuyển bên dưới!

Đối mặt trực diện!

Ầm!

Trên không trung, một người một thú vừa chạm vào nhau đã khiến không gian chấn động, sau đó, cả hai liên tục lùi về sau, nhưng Đế Khuyển lại xông lên một lần nữa.

Rõ ràng nếu so cơ thể, Đế Khuyển vẫn mạnh hơn!

Nhìn thấy Đế Khuyển chiếm lợi thế, Diệp Huyên yên tâm hơn một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Dư Thiên, ông ta đang muốn nói chuyện, Diệp Huyên giẫm nhẹ chân phải bay lên trên, lúc xuất hiện một lần nữa đã ở trước mặt Dư Thiên.

Rút kiếm!

Chém!

Nhìn thấy Diệp Huyên chém tới, Dư Thiên thay đổi sắc mặt, ông giậm chân phải, đấm ra một quyền.

Ầm!

Quyền kiếm chạm vào nhau, Dư Thiên lập tức lùi nhanh về sau, lùi thẳng vào trong cung điện, mà Diệp Huyên cũng lùi lại khoảng trăm trượng! Nhưng lúc Diệp Huyên lùi lại, một tia kiếm quang màu đen đột nhiên xuất hiện.

Trong điện, cảm nhận được tia kiếm quang này, sắc mặt Dư Thiên hoàn toàn thay đổi, vội vã bay lên trên, nhưng vẫn chậm một chút, một tia kiếm quang xuyên thủng qua bả vai của ông ta.

Kiếm Khí Âm Linh!

Sau khi Dư Thiên dừng lại, ông ta vội nhìn xuống bả vai mình, lúc này, bả vai của ông ta đang nhanh chóng mục nát!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Dư Thiên lập tức trở nên dữ tợn, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa, nhưng Diệp Huyên lại biến mất, Dư Thiên híp mắt, chắp hai tay lại: “Xá!”

Dứt lời, ông ta tách hai tay ra, một hồn thể quỷ mị đột nhiên bay ra từ trong lòng bàn tay của ông ta, một giây sau, một cái miệng to như chậu máu muốn cắn lấy Diệp Huyên.

Diệp Huyên không hề tránh né, còn đâm một chiêu kiếm ra.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Hồn thể kia vừa tiếp xúc với chiêu kiếm này đã lập tức hét lên một tiếng, sau đó liên tục lùi về sau, nhưng còn chưa lùi được mấy bước, thân thể của nó đã lập tức mờ đi!

Diệp Huyên quay đầu, Dư Thiên đã biến mất tăm!

Chạy trốn?

Vẻ mặt Diệp Huyên hơi dữ tợn: “Ngươi trốn được sao?”

Nói xong, Diệp Huyên chém một kiếm về phía trước.

Vụt!

Một tia kiếm quang bắn nhanh ra từ mũi kiếm.

Ầm!

Thanh kiếm kia chém đổ đại điện, mà Diệp Huyên vẫn không dừng lại, hắn cầm kiếm bay về phía xa, sau khi hắn xông lên, một vài đệ tử của Quỷ Môn bắt đầu chạy trốn.

Mà Diệp Huyên cũng không định bỏ qua cho những đệ tử này, vô số kiếm khí không ngừng bay trong không trung, chẳng mấy chốc, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Diệp Huyên cầm kiếm xông về phía trước, vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn: “Quỷ môn! Muội muội của ta đâu!”

Nói xong, hắn đột nhiên chém một nhát sang bên phải.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang bay ra, quỷ ảnh cánh đó mười trượng lập tức bị chém nát.

Diệp Huyên nhanh chóng đi tới một nghĩa địa âm u, lúc hắn muốn xông vào, một tiếng hét giận dữ vang lên: “Làm càn! Diệp Huyên, đây là nhà thờ tổ của Quỷ Môn ta, ngươi…”

Diệp Huyên đột nhiên quát lên: “Tổ tông chết tiệt!”

Dứt lời, hắn xông về phía trước, chém xuống một kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK