Độc Cô Huyên!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Mẹ của ta là Độc Cô Huyên, nhưng lúc trước bà ấy nói phải đi tìm một người, mà sau khi đi thì không có tin tức gì nữa.”
Advertisement
Cô gái áo bào trắng nói: “Bà ấy rất phức tạp, về phần cụ thể, ta cũng không biết, nhưng điều ta có thể biết là bà ấy không phải người bình thường.”
Diệp Huyên trầm lặng.
Advertisement
Cô gái áo bào trắng lại nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, việc huynh phải làm là sống thật tốt!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta muốn trở nên mạnh mẽ giống như muội!”
Cô gái áo bào trắng nói: “Thời gian!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Thanh Nhi mà ta với huynh quen biết kia đều đã sống hơn hai mươi vạn năm, nếu huynh sống lâu như vậy, cũng sẽ mạnh như vậy!”
Hơn hai mươi vạn năm!
Diệp Huyên có chút tò mò: “Thanh Nhi, các muội vốn đều đến từ vũ trụ Tam Duy sao?”
Cô gái áo bào trắng gật đầu: “Phải!”
Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Vì sao người của vũ trụ Tam Duy đều kh ủng bố như vậy?”
Cô gái áo bào trắng trầm lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Cả vũ trụ Tam Duy, cũng chỉ có mấy người đặc biệt!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Thanh Nhi, muội đã từng đến nơi rất xa, muội có biết vũ trụ này rốt cuộc rộng lớn như thế nào không?”
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không có điểm cuối.”
Diệp Huyên hỏi: “Lớn vô tận?”
Cô gái áo bào trắng gật đầu: “Gần như là vậy!”
Nói đến đây, nàng ta dường như nghĩ đến cái gì, lại nói: “Có một nơi, huynh phải cẩn thận chút.”
Diệp Huyên hỏi: “Nơi nào?”
Cô gái áo bào trắng đang muốn nói, Tô Triết ở xa xa đột nhiên nói: “Tiền bối, chúng ta tới rồi!”
Tới rồi!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, có một vực sâu rất lớn, vực sâu kia tựa như một hố đen vũ trụ, thâm sâu và thần bí.
Ám Uyên!
Tô Triết trầm giọng nói: “Tiền bối, đây là Ám Uyên, bốn phía quanh Ám Uyên có kết giới hùng mạnh...”