Nghĩ vậy, Diệp Huyên gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Thanh kiếm khẽ run lên như đáp lời.
Diệp Huyên cong môi: “Lần sau sẽ dẫn ngươi theo chiến đấu”.
Kiếm Thanh Huyên lại run lên trước khi phát ra tiếng kiếm minh.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyên bắt đầu tự chữa thương. Tuy hắn có huyết mạch Bất Tử nhưng chém ra sáu kiếm liên tiếp vẫn có phần tiêu hao quá sức, không thể hoàn toàn khôi phục chỉ trong thời gian ngắn.
Hai giờ sau, vết thương hắn gần như đã bình phục.
Đợi thương thế khỏi rồi, hắn lập tức đi tìm nhóm Thần trưởng lão.
Diệp Huyên nói với ông ta: “Tiền bối, ta muốn tiếp tục chiến đấu”.
Thần trưởng lão nhìn hắn: “Được”.
Một chọi ba!
Hắn không dùng kiếm Thanh Huyên lẫn Huyết Mạch Chi Lực, kết quả không nằm ngoài dự đoán: bị ba người kia đánh cho tan nát.
Diệp Huyên giờ phút này mới nhận ra hắn đã đánh giá thấp các vị trưởng lão. Ý thức chiến đấu và khả năng phối hợp của họ vô cùng đáng sợ, đặc biệt là ở mảng phối hợp. Chỉ cần lơ là một chút là sẽ trúng chiêu cực kỳ hiểm hóc, không có lấy khả năng chống trả.
Nhưng điều này lại càng khiến hắn hưng phấn.
Bị đánh có nghĩa là hắn chưa đủ mạnh, vẫn còn không gian tiến bộ.
Trong lúc giao thủ với ba người, hắn luôn kiên trì không dùng đến kiếm Thanh Huyên lẫn Huyết Mạch Chi Lực. Cái trước là Thanh Nhi đưa, cái sau là cha cho, đều không phải thứ hắn tu luyện thành, nói đúng ra thì đều là ngoại vật.
Hắn muốn thử xem, khi không dùng ngoại vật thì mình có thể đến được trình độ nào.
...
Ma Mạch.
Cổ Khâm đứng tại một đỉnh núi, phía sau là một người đàn ông trung niên, cũng là người vừa trở về sau chuyến điều tra - Mộc Vưu.
Cổ Khâm hỏi: “Cổ Đế chết dưới tay Diệp Huyên?"
Mộc Vưu lắc đầu: “Không, chết dưới tay người sau lưng hắn”.
Cổ Khâm nheo mắt: “Người sau lưng?"
Mộc Vưu gật đầu: “Một người đàn ông áo xanh cực kỳ bí ẩn, chúng ta không điều tra được lai lịch”.
Cổ Khâm im lặng.
Mộc Vưu: “Theo ta được biết, Diệp Huyên đã đi đến nơi này rồi gia nhập Thánh Mạch, đúng không?"