Tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã biến mất nơi tinh không.
Hiện tại lại biến thành bốn người Diệp Huyên ngơ ngác.
Chơi kiểu gì vậy chứ?
Chạy trốn dứt khoát như vậy?
Bốn người Diệp Huyên cũng có phần cạn lời.
Thật ra, bây giờ Kiếp Chủ đã biết rõ một chuyện, gã căn bản không thể chống đỡ nổi bốn người Diệp Huyên sau khi đã đột phá.
Lấy một chọi bốn?
Đừng nói là bây giờ, cho dù khi Vạn Kiếp Chi Thể của gã vẫn còn, gã cũng không đánh lại được bốn người Diệp Huyên liên thủ bây giờ, huống hồ là hiện tại?
Vì vậy, gã quả quyết lựa chọn bỏ chạy!
Không chạy mới là tên ngốc!
Trong sân, Đạo Lăng thấp giọng nói: “Diệp huynh, tên này không chịu đánh với chúng ta!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cũng có chút khó coi, kẻ địch bây giờ sao lại thông minh vậy chứ?
Đầu tiên là Thích Thiên lập tức quỳ xuống kia, bây giờ là Kiếp Chủ vừa thấy tình hình không đúng là bỏ chạy!
Chẳng lẽ là do bút Đại Đạo không bị trấn áp?
Nhưng mà vậy cũng bình thường thôi, bọn họ không đánh lại thì đều biết chạy, người khác chắc chắn cũng sẽ biết!
Thích Thiên trầm giọng nói: “Bọn họ sẽ quay lại không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có lẽ là có!”
Thích Thiên nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh, chi bằng, chúng ta đến thẳng Tiên Lăng?”
Diệp Huyên cười nói:” Đến Tiên Lăng làm gì?”
Thích Thiên thấp giọng nói: “Tiên Lăng không phải cũng có một vị có khí vận đại đạo sao? Chúng ta trực tiếp đến tìm hắn, mọi người cạnh tranh công bằng!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể đi!”
Thích Thiên có phần không hiểu: “Tại sao?”
Diệp Huyên nói: “Tìm được đối phương, sau đó thì sao?”
Thích Thiên trầm giọng nói: “Mọi người cạnh tranh công bằng!”
Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Nhỡ đâu đối phương không cạnh tranh công bằng với ngươi thì sao? Mà dù đối phương nguyện ý, nhỡ đâu Tiên Lăng không đồng ý thì sao?”
Thích Thiên trầm mặc.
Diệp Huyên lắc đầu: “Nếu cược thua, chúng ta cũng có thể tiêu luôn rồi!”
Thích Thiên cười khổ: “Nhưng bây giờ như vậy, chúng ta cũng có phần bị động!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta cảm thấy bây giờ rất tốt, vì chúng ta không cần đối mặt với Tiên Lăng, chúng ta có thể dùng mấy người Lam tôn làm đá mài đao”.
Thích Thiên khẽ nheo mắt: “Đá mài đao?”