Diệp Huyên không ngờ nơi đây lại là vũ trụ Vô Biên, lúc trước cũng có một vũ trụ Vô Biên, ở đó hắn đã gặp được Vô Biên Chủ.
Mà ở đây cũng có một vũ trụ Vô Biên?
Chẳng lẽ là sào huyệt của vũ trụ Vô Biên?
Bởi vì lúc trước hắn từng điều tra Vô Biên Chủ, lai lịch của ông ta rất thần bí, tất cả quá khứ đều trống không.
Đúng lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, sau đó một luồng sức mạnh cường đại ập về phía hắn.
Diệp Huyên khẽ cau mày, phất tay áo.
Ầm!
Sức mạnh kia vỡ tan, sau đó hư ảnh bị hất vâng ra mấy nghìn trượng.
Sau khi hư ảnh dừng lại thì kinh hãi hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai?”
Diệp Huyên nhìn hư ảnh: “Đây là vũ trụ Vô Biên?”
Hư ảnh vẫn nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyên vung tay phải, kiếm Thanh Huyên bay ra.
Một luồng kiếm quang vụt qua.
Bùm!
Hư ảnh lại bị chém lùi mấy nghìn trượng, khi dừng lại thì một thanh kiếm đã lơ lửng trước chân mày của gã.
Diệp Huyên mặt không cảm xúc: “Ta hỏi, ngươi trả lời!”
Hư ảnh vội đáp: “Vâng, vâng!”
Diệp Huyên hỏi: “Đây là vũ trụ Vô Biên?”
Hư ảnh gật đầu: “Đúng”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Ngươi biết Vô Biên Chủ không?”
“Vô Biên Chủ!”
Hư ảnh bỗng kinh ngạc hỏi: “Ngươi… Ngươi biết Vô Biên Chủ?”
Nghe vậy, Diệp Huyên khẽ nói: “Không ngờ nơi này lại thật sự là sào huyệt của lão già Vô Biên!”
Vô Biên Chủ: “…”
Lúc này hư ảnh chợt nói: “Ngươi… Ngươi biết Vô Biên Chủ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Hư ảnh do dự một lúc rồi hỏi: “Ngươi là đồ đệ của ông ta à?”
Diệp Huyên lạnh lùng nhìn hư ảnh: “Ta là đại ca của ông ta”.
Vẻ mặt hư ảnh cứng đờ.
Diệp Huyên nhìn hư ảnh: “Còn ngươi là ai?”
Hư ảnh chần chừ rồi đáp: “Ta là người bảo vệ thời không tuế nguyệt vô biên này”.
Diệp Huyên hỏi: “Người của Đạo Môn?”
Hư ảnh gật đầu.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ngươi đi đi, ta đi dạo một lát”.