Diệp Huyên không chút chần chờ chém thẳng xuống.
Vèo!
Bốn bóng người lập tức xuất hiện xung quanh ông lão, kế tiếp, họ đều đồng loạt giơ kiếm chém xuống.
Ông lão thấy cảnh đó thì con ngươi chợt co rút lại, lòng thầm hoảng sợ không thôi. Ông ta gầm lên, cầm mâu dùng hết sức lực đâm ra một kích.
Vèo, vèo, vèo, vèo!
Bốn bóng người chém tới, ông lão kia trực tiếp bị chém thành vô số đoạn, hoàn toàn bị xóa sổ!
Mà lúc này, Diệp Huyên cũng xuất hiện, A Mạc Linh bên cạnh chợt run rẩy nói: "Ngươi giết Sơn trưởng lão!"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"
A Mạc Linh trầm giọng nói: "Sơn trưởng lão thuộc phe Cổ Phái, ngươi giết ông ta, họ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi... ngươi tiêu rồi!"
Diệp Huyên câm nín, trong lòng tức giận không thôi.
Bà nó!
Vui lắm hả?
Vui lắm hả?
Đánh nhỏ lòi ra lớn, đánh lớn lại kéo ra một đám lớn hơn nữa?
Diệp Huyên không chút do dự xoay người ngự kiếm bay lên định trốn, nhưng hắn vừa bay lên trời đã có một sức mạnh kh ủng bố ập xuống!
Diệp Huyên híp mắt lại mở tay ra, kiếm Thanh Huyên kéo theo người cùng phóng lên cao. Song, kiếm Thanh Huyên vừa đụng vào sức mạnh kh ủng bố kia đã bị đẩy bật lại.
Ầm!
Thoáng chốc, Diệp Huyên đã bị sức mạnh kh ủng bố kia đẩy lùi lại chỗ cũ.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn chân trời, bên trên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, nó cứ thế lẳng lặng lơ lửng trên trời.
Diệp Huyên im lặng, hắn biết đó là do cô gái bắt mình đến lúc trước ra tay.
A Mạc Linh bên cạnh lại bỗng nói: "Là Võ Quân dẫn ngươi đến!"
Diệp Huyên nhìn về phía A Mạc Linh hỏi: "Chính là cô gái mặc áo tím kia hả?"
A Mạc Linh gật đầu.