Khi nhìn thấy giáo chủ, đám người Nam Sứ bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.
Giáo chủ này lại là một cô bé!
Cô bé trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, mặc một bộ quần áo và đôi giày rách rưới, tóc xõa tung như được uốn cong, gương mặt còn có chút vết bẩn, chỉ có đôi mắt thì rất tinh tường.
Mà trong tay cô bé, còn đang cầm một cái chén bị mẻ.
Khi Diệp Huyên nhìn thấy cô bé này cũng hoàn toàn ngây người.
Cô bé này hắn có biết!
Chính là cô bé ăn xin mà trước đó hắn từng gặp!
Lúc ấy hắn còn đang hỏi đối phương có phải là một đại lão siêu cấp hay không…
Trong sân, những yêu thú kia quỳ dưới đất, vô cùng tôn kính.
Cô bé chậm rãi bước đến trước mặt Thần Yêu kia, mở lòng bàn tay, một giọt máu bỗng bay vào giữa trán linh hồn Thần Yêu.
Ầm!
Chớp mắt, thân xác Thần Yêu kia lập tức khôi phục, không chỉ vậy, trên người ông ta còn có thể một vài lớp vảy cứng cáp.
Cô bé quay đầu nhìn cô gái áo bào trắng kia, khẽ nhếch miệng cười, sau đó, một miếng tinh thạch trong chén nàng ta đột nhiên bay ra.
Ở phía xa, cô gái áo bào trắng kia nhíu mày, tay phải nàng ta vươn ra, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn, thoáng chốc, một mặt tấm khiên thủy tinh sắc xanh thần bí khổng lồ ngăn lại trước người nàng ta, thế nhưng, tấm khiên này vừa chạm với tinh thạch thì lập tức nổ tung.
Ầm!
Cô gái áo bào trắng cả người lập tức bay ra xa, nhưng nàng ta bay đi rất nho nhã, giống như hạc trắng cất cánh, rất đẹp, thế nhưng, khi nàng ta vừa đáp đất thì thân xác nàng ta lập tức vỡ vụn!
Thấy vậy, sắc mặt tứ thần giả cũng trở nên vô cùng nặng nề!
Bốn người chưa từng ngờ đến, nơi như thế này còn có cao thủ mạnh như vậy!
Cô gái áo bào trắng chỉ còn lại linh hồn liếc mắt nhìn cô bé: “Ngươi là yêu gì!”
Cô bé cười nói: “Ngươi đoán?”
Cô gái áo bào trắng nheo mắt, không nói gì.
Cô gái nhìn trực tiếp bỏ qua cô gái áo bào trắng, nàng ta nhìn Đông Lý Nam: “Không phải bản thể!”
Không phải bản thể!
Nghe vậy, mọi người trong sân đều ngây người!
Ngay cả tứ thần giả và cô gái áo bào trắng, lúc này ánh mắt năm người họ cũng hiện lên vẻ vô cùng khó tin, bọn họ không ngờ, Đông Lý Nam trước mặt lại không phải là bản thể!
Diệp Huyên nhìn Đông Lý Nam, cũng có chút kinh ngạc: “Mẹ…”
Đông Lý Nam khẽ cười: “Lúc trước phụ thân con đến tìm ta, ta vốn không muốn đi, nhưng hắn cố ý muốn đưa ta đi, vì vậy…”
Nghe vậy, Diệp Huyên đã hiểu rồi!