Tần Quan liếc ông ta: "Lão Lý, chẳng phải đã nói với ông rồi à? Ta không thích hở tý là quỳ, sau này thấy ta thì đừng quỳ!"
Lão Lý cười mỉa: "Quên! Quên!"
Tần Quan lắc đầu, có hơi bất lực nói: "Lần nào ông cũng nói quên! Các hội trưởng và quản sự đã tới chưa?"
Lão Lý vội vàng đáp: "Một nghìn ba trăm sáu mươi vị hội trưởng và ba trăm năm mươi vị quản sự đều đã tới!"
Tần Quan gật đầu: "Bảo họ chờ một lát!"
Nàng ta nói xong bèn đi vào trong Tiên Bảo Các.
Diệp Huyên cũng theo sau!
Lão Lý ngó Diệp Huyên, lòng thầm tò mò.
Song không có nghĩ nhiều, cũng vội vàng đi theo.
Tần Quan đi thẳng lên tầng mười hai, lão Lý thấy Diệp Huyên cũng đi theo, chần chờ một chút rồi cũng không nói gì.
Nhưng khiến ông ta bất ngờ là Diệp Huyên lại trực tiếp đi theo Tần Quan tiến vào tầng mười hai!
Tần Quan cũng không bảo Diệp Huyên ở lại bên ngoài!
Lão Lý có chút khó tin.
Phải biết rằng, nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai có thể tiến vào tầng mười hai!
Thiếu niên này là ai?
Lão Lý hơi tò mò.
Bên trong tầng mười hai, sau khi Diệp Huyên bước vào bèn nhìn thoáng qua xung quanh. Trong phòng đều là giá sách, bên trên đặt rất nhiều bộ sách. Hắn lơ đãng nhìn lướt qua thì phát hiện đây cũng không phải sách của thế giới này.
Tần Quan ngồi vào trước bàn rồi nhìn về phía Diệp Huyên cười hỏi: "Có thể cho ta mượn lại thanh kiếm kia của ngươi một chút không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đương nhiên là được!"
Tần Quan cười nói: "Ta đang viết một quyển sách dị giới kỳ bảo, chính là một số thần vật mà ta nhìn thấy sẽ được ta ghi lại!"
Diệp Huyên có chút tò mò: "Đã ghi lại được bao nhiêu rồi?"
Tần Quan lắc đầu: "Không nhiều lắm, đến tận giờ mới có ba mươi bảy kiện thôi!"
Diệp Huyên hỏi: "Có thứ tự không?"