Diệp Huyên đột nhiên giơ tay chém kiếm ra.
Ầm!
Theo luồng kiếm quang lóe lên, người đàn ông áo đỏ lập tức bị chiêu kiếm của Diệp Huyên chém bay ra ngoài mấy vạn trượng.
Mọi người kinh hãi!
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo đỏ giờ đây đã nứt toác cơ thể, khinh thường bảo: "Ngươi cũng xứng gọi ta là Kháo Sơn Vương?"
Nói rồi, hắn lại nhìn một lượt đám Thần Linh còn lại: "Một mình đấu đơn không dám thì ta có thể cho phép các ngươi đánh hội đồng, hôm nay Kháo Sơn Vương ta sẽ đánh với cả đám Thần Linh các ngươi! Đến đây!"
Vèo!
Một tiếng kiếm ngân vang phóng thẳng lên trời cao, đâm vào tinh hà sâu xa.
Đến đây!
Diệp Huyên đứng ở chân trời, nhìn xuống bọn Thần Linh bằng nửa con mắt.
Hắn chấp hết!
Một mình đánh với tất cả Thần Linh luôn!
Tuyên bố này của hắn khiến máu nóng của chúng bốc lên đầu, ngặt nỗi không ai dám ra tay trước.
Tất cả chỉ vì kiếm của tên này có thể gi ết chết bản thể của chúng!
Sở dĩ Thần Linh ngạo mạn đến vậy là vì chúng tự tin vào tấm thân bất tử của mình.
Nhưng tất cả đều thành vô dụng trước mặt thanh niên này.
Hành vi của chúng chẳng khác gì mấy thằng trẻ trâu dưới thế tục, lên mạng thì văng tục đầy mồm, tự xưng bố mày là nhất, ông trời cũng chỉ là nhì; nhưng thoát mạng rồi thì khúm na khúm núm.
Bỗng nhiên, chỉ thấy Chiến Thiên Thần Vương kia chậm rãi đứng dậy, nâng mắt lên. Diệp Huyên không hề nhiều lời, lập tức hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Chiến Thiên Thần Vương nheo mắt lại, vung tay tung cú đấm ra.
Uỳnh!
Một thứ ánh sáng đen vô tận tuôn trào theo cú đấm.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai vang vọng khắp đất trời, đẩy cả hai người lùi lại. Cánh tay phải của Chiến Thiên Thần Vương nứt toác sau khi dừng lại, không ngừng ứa ra máu đen.
Những người khác thấy vậy thì biến sắc.
Chiến Thiên Thần Vương nhìn Diệp Huyên với vẻ khiếp sợ trong mắt, vừa toan mở miệng thì hắn đã lại biến mất.
Xoẹt!
Có kiếm quang lóe lên.
Đồng tử Chiến Thiên Thần Vương co rụt lại rồi vội vã nhấc chân giẫm tới trước khiến thời không khắp nơi vặn vẹo cong vòng, đồng thời thả ra vô số sóng xung kích màu đen.
Không ai nhường ai!