Yêu Vương Cổ Nguyệt nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi bình tĩnh lắm!”
Diệp Huyên cười: “Thật ra ta cũng hơi luống cuống đôi chút”.
Yêu Vương Cổ Nguyệt cười nói: “Ta không nhìn ra cơ đấy!”
Advertisement
Diệp Huyên cất lời: “Ngươi có từng nghĩ tới chuyện tại sao người thần bí kia lại đến và nói cho các ngươi rằng trên người ta có tử khí?”
Yêu Vương Cổ Nguyệt nheo mắt: “Ý ngươi là người kia lợi dụng chúng ta để giết ngươi!”
Advertisement
Diệp Huyên cười đáp: “Ngươi thấy sao?”
Yêu Vương Cổ Nguyệt im lặng.
Thật ra gã cũng luôn nghĩ về vấn đề này.
Tại sao đối phương lại nói với bọn chúng rằng tên này có tử khí nhỉ?
Rất hiển nhiên, đối phương muốn lợi dụng nhóm nó để gi3t chết cái tên trước mắt này.
Nhưng vấn đề cũng mò tới rồi.
Rốt cuộc cái tên này là ai?
Sắc mặt Yêu Vương Cổ Nguyệt dần âm trầm, bởi vì gã phát hiện có vẻ mọi chuyện cũng không đơn giản.
Có kẻ muốn mượn tay bọn chúng để diệt trừ người này!
Nói đơn giản thì là có lẽ có kẻ muốn lợi dụng dãy núi Đại Hoang!
Ở một bên khác, Yêu Vương Mang Sơn xuất hiện trước mặt kiếm tu, cứ thế nhìn một hồi, sau đó tay phải chậm rãi nắm lại: “Yêu Vương Hách Liên đâu?”
Kiếm tu nói: “Chết rồi!”
Nghe thấy vậy, tròng mắt của Yêu Vương Mang Sơn bỗng co lại: “Chết rồi?”
Kiếm tu gật đầu.
Yêu Vương Mang Sơn nhìn chằm chằm kiếm tu: “Ngươi giết?”
Kiếm tu gật đầu.
Yêu Vương Mang Sơn nhìn kiếm tu một lát, rồi im lặng rời đi.
Ông ta không nghi ngờ lời kiếm tu, vì trực giác đã mách bảo ông ta rằng kiếm tu này rất nguy hiểm.
Chỉ chốc lát sau, Yêu Vương Mang Sơn đã về tới chỗ Yêu Vương Cổ Nguyệt. Yêu Vương Mang Sơn trầm giọng nói: “Kiếm tu kia nói Hách Liên chết rồi!”
Chết rồi? Yêu Vương Cổ Nguyên nhìn Yêu Vương Mang Sơn: “Ngươi chắc chứ?”
Yêu Vương Mang Sơn trầm giọng đáp: “Tên kiếm tu đó nói vậy!”