Lúc này Nam Sứ mỉm cười, nói: “Ta đùa thôi”.
Nàng ta nói xong thì quay người, đi về phía Thần Hoang đó.
Diệp Huyên hơi xấu hổ, nếu không có Tiểu Tháp ngăn cản thì hắn suýt chút đã gật đầu rồi.
Mình là người nghiêm túc mà sao lại có thể để cái đẹp làm mờ mắt chứ? Không nên!
Đột nhiên, Tiểu Tháp hạ giọng nói: “Tiểu chủ, ta nghi ngờ nếu lúc nãy nàng ta cầu xin thì chắc người sẽ cho ngay mà không cần do dự”.
Tiểu Hồn bỗng nói: “Không cần nghi ngờ, tiểu chủ nhất định sẽ làm vậy”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Huyên hơi xấu hổ, hắn cười gượng, nói: “Sao… Sao có thể…”
Lúc này, ở phía xa, Nam Sứ đó đã đến trước mặt Thần Hoang, nàng ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Thần Hoang, nói: “Nghe danh Thần Hoang điện chủ từ lâu, hôm nay muốn thỉnh giáo vài chiêu”.
Thần Hoang nhìn Nam Sứ chằm chằm, nói: “Tới đi”.
Ông ta vừa dứt lời thì bỗng nhún người bay lên rồi đánh xuống một đấm.
Đấm đó vừa được đánh ra, trời đất liền đổ sập, nguồn sức mạnh cực lớn như núi lửa phun trào, bỗng chốc tràn ra bốn phía, thời không trong phạm vi mười vạn dặm trở lại lập tức bị hủy diệt.
Tất cả nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt đều trở nên nặng trĩu.
Diệp Huyên chau chặt mày, hắn nhìn sang Nam Sứ, Nam Sứ có thể đỡ được đòn đấy không?
Tất cả cao thủ có mặt đều nhìn về phía Nam Sứ.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Nam Sứ bước về trước một bước, giơ cây sáo ngọc trong tay lên miệng, tiếp đó, một khúc nhạc du dương cất lên. Lúc mới nghe, khúc nhạc cứ như nước chảy từ trên núi cao vạn trượng xuống, mạnh mẽ dạt dào khiến người nghe phấn chấn nhưng rất nhanh sau đó, khúc nhạc đã thay đổi, giống như gió xuân chầm chậm thổi qua, khiến người nghe cảm thấy sảng khoái.
Lúc lại nhanh, khi thì chậm.
Những người ở đó đều mê đắm trong khúc nhạc du dương.
Họ đều quên mất nắm đấm kinh thiên của Thần Hoang.
Thần Hoang đã dừng tay chưa?
Vẫn chưa!
Lúc nắm đấm của ông ta chỉ còn cách Nam Sứ mấy trượng, một luồng sức mạnh thần bí đã hóa giải toàn bộ sức mạnh của nắm đấm, nắm đấm vốn vô cùng khủng khiếp lập tức trở nên yếu mềm, không có chút sức mạnh nào.
Thần Hoang hoảng hồn, vội vã thu tay lại, lùi xa về sau, nhưng khi ông ta vừa mới dừng lại thì nắm đấm của ông ta đột nhiên rách toạc, máu tươi b ắn ra. Không chỉ có vậy, cơ thể và linh hồn của ông ta cũng từ từ tách rời nhau.
Thân xác và linh hồn tách ra.
Tròng mắt Thần Hoang liền co lại, ông ta sợ đến tột độ, tiếp tục lùi về sau, lần này ông ta lùi đến mấy vạn trượng. Tiếp đó, ông ta điên cuồng khống chế luồng sức mạnh thần bí trong cơ thể mình nhưng thân xác và linh hồn của hắn vẫn cứ từ từ tách rời nhau.
Từ phía xa, Nam Sứ nhìn vào cây sáo trong tay mình, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp.