Hai lão già Nội Quan ngây ra như bị sét đánh.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Đúng lúc này, Diệp Huyên biến mất tại chỗ.
Hai người này không dám ra tay trong thư phòng, nhưng hắn dám.
Vào khoảnh khắc hắn biến mất, đồng tử hai lão già co rụt lại. Tốc độ của hắn đã nhanh đến mức nào?
Nhanh hơn hết thảy.
Lão già đi đầu vung tay sang ngang, thả ra một luồng sức mạnh kinh khủng. Nhưng nó vừa xuất hiện đã bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên chém nát dễ dàng như xắt một miếng đậu hũ.
Xoẹt!
Lão ta bị hắn phanh thây.
Chưa kết thúc, giết lão xong rồi, hắn vung kiếm quét ngang.
Ầm!
Lão già còn lại bị hắn xóa sổ.
Linh hồn của lão già bị hắn phanh thây dần tan biến, lão ta còn trừng hắn với vẻ khó tin: “Ngươi... Chuyện gì vừa xảy ra?"
Diệp Huyên cười: “Chính là thế đấy”.
Lão ta thét lên: “Ngươi gian lận!"
Diệp Huyên cau mày: “Thì ngươi đã nói bối cảnh và chỗ dựa cũng tính là sức mạnh mà. Ta dùng kiếm của muội muội đúc cho ta thì cũng là mạnh thôi!”
Lão già: “...”
Diệp Huyên cười: “Lên đường bình an ha!"
Sau đó vung kiếm.
Xoẹt!
Lão già bị xóa sổ.
Lúc này, lão Chương xuất hiện bên ngoài, chần chờ một hồi rồi hỏi: “Chết hết rồi sao?"
Diệp Huyên gật đầu.
Lão Chương thi lễ: “Quấy rầy rồi”.
Rồi xoay người rời đi.
Ra bên ngoài, ông ta tựa lưng vào tường, hoang mang lẩm bẩm: “Đây chính là bật hack mà Các chủ nói sao... Đã quá... Ta cũng muốn có...”
Ông ta cũng sợ ngây người.
Hai Nội Quan Cảnh.
Nói chết là chết.
Quá mức bất thường
Trong thư phòng.
Diệp Huyên xếp bằng ngồi xuống, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay.
Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Hối hận sao?"
Hắn lắc đầu.
Tiểu Tháp: “Vậy thì là?"