Ông ta hỏi: “Các người cũng đến giết người phụ nữ kia?”
Thánh chủ: “Các ngươi đã tìm đến nàng ấy?”
Thấy Thanh Hợp gật đầu, Thánh chủ cau mày.
Advertisement
“Vậy mà ngươi không chết?”
Thanh Hợp cười nhạo: “Các ngươi đánh giá nàng ấy quá cao rồi, nhưng chỉ thế mà thôi”.
Advertisement
Thánh chủ càng nhíu mày sâu hơn: “Chỉ thế mà thôi?”
Thanh Hợp cười: “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng nàng ấy rất mạnh?”
Thánh chủ im lặng, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc.
Không đúng.
Chủ nhân không có lý do gì để lừa ông ta cả.
Thanh Hợp bỗng hỏi: “Thánh chủ, ngươi cũng đến đây để giết nàng ấy sao?”
Thánh chủ do dự rồi lắc đầu: “Không phải”.
Thanh Hợp ra chiều không hiểu: “Vậy vì sao?”
Thánh chủ im lặng, nghĩ ‘chẳng lẽ lại nói đến ngăn cản ngươi đi chịu chết?’, nhưng một hồi sau lại nói.
“Ngươi đã giao thủ với nàng ấy rồi sao, Thanh Hợp?”
Thanh Hợp gật đầu.
Thánh chủ hỏi với vẻ nghi hoặc: “Nàng ấy thật sự không mạnh đến vậy ư?”
Đến lượt Thanh Hợp cau mày: “Vì sao ngươi lại cho rằng nàng ấy rất mạnh?”
Thánh chủ: “…”
Thanh Hợp bỗng nói: “Nhưng ngươi đến rất đúng lúc, Thánh chủ. Hai ta liên thủ với nhau, chắc chắn có thể giết được Nàng ấy!”
“Ta chỉ đi ngang qua thôi!”
Thánh chủ vội vã lắc đầu, hỏi: “Ngươi đang định đi về sao?”
Thanh Hợp gật đầu: “Nàng ấy tuy không mạnh bằng hai người cô gái áo trắng nhưng cũng không thể xem thường. Mấy người chúng ta muốn tiêu diệt nàng ấy vẫn còn chút khó khăn, vì vậy…”
Thánh chủ: “Ngươi trở về gọi thêm người?”
Thanh Hợp gật đầu.
Thánh chủ hạ giọng: “Ngươi không thấy việc này có điều kỳ lạ sao?”
Thanh Hợp cau mày: “Kỳ lạ?”
Thánh chủ: “Ta cho rằng nàng ấy cố ý để ngươi trở lại gọi thêm người đến”.