Diệp Huyên đang định rời đi thì bỗng có mười mấy người xuất hiện trước mặt. Gã đàn ông trung niên cầm đầu liếc nhìn hắn, toét miệng cười: “Thêm một đứa nữa!"
Diệp Huyên chớp mắt: “Các ngươi định cướp của hả?"
Gã kia ngẩn ra rồi đáp: “Đoán không sai! Bọn ta đúng là muốn cướp của!"
Diệp Huyên phủi bụi bẩn trên y phục đi, cười nói: “Tiểu Tháp này, ta phải làm sao để thể hiện đây? Nên giết bọn chúng trong chớp mắt hay là làm bộ đánh thua, sau đó mới dùng đến thực lực hù chết chúng đây? Ai dà, khó chọn ghê... Vô địch đúng là cô đơn quá”.
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp mới lầm bầm: “Cái đậu má...”
Làm sao để khoe mẽ đây?
Diệp Huyên lúng túng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự cô đơn sâu sắc, đến nỗi không biết phải làm sao của kẻ vô địch. Chẳng trách sao đại ca cứ luôn mồm nói vô địch tịch mịch thế nào...
Gã trung niên bên kia mở miệng: “Thiếu niên, ta thấy ngươi cũng có đầu óc, tự ngươi giao nộp tài sản hay phải để bọn ta ra tay?"
Diệp Huyên cười nói: “Ta lợi hại lắm đấy”.
Gã ta thoáng ngẩn người rồi phá ra cười: “Lợi hại? Thật sao? Đã đạt đến Vô Cảnh chưa?"
Diệp Huyên đường hoàng gật đầu: “Rồi”.
Sắc mặt gã đàn ông cứng đờ, sau đó nheo mắt lại: “Ngươi tưởng ta ngu lắm sao?"
Diệp Huyên cạn lời.
Thật sự cạn lời.
Bà mẹ cha nó!
Ông đây hiếm lắm mới nói thật vậy mà đếch ai tin!
Gã đàn ông kia bỗng vung tay làm động tác trảo, khiến vùng thời không nơi Diệp Huyên đang đứng bị chôn vùi.
Vô Hồn Cảnh!
Sức mạnh khổng lồ không ngừng nghiền nát thời không quanh hắn, nhưng Diệp Huyên lại không hề hấn gì.
Đồng tử gã đàn ông rụt lại khi thấy vậy, không khỏi lùi lại mấy bước, nhìn hắn đầy khó tin: “Sao... sao có thể...”
Diệp Huyên nghiêm giọng: “Ta thật sự là Vô Cảnh”.
Yết hầu Gã đàn ông di chuyển: “Đại... đại lão... Ta... Đây chỉ là hiểu lầm...”
Giọng run bần bật.
Diệp Huyên cười: “Ta lại không thấy vậy”.
Gã đàn ông quỳ mọp xuống, run rẩy nói: “Đại lão, ta trên có già, dưới có trẻ...”