Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên lên tiếng: “  

Nói rồi, ông ta ngửa tay ra, trường thương trong tay lập tức rung mạnh, sau đó thương ý cuồn cuộn trào ra như núi lửa bộc phát, ập về phía Thanh Nhi. Chỉ chốc lát, không gian xung quanh cũng bắt đầu chấn động theo.  

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên bỗng trở nên nghiêm trọng, quả thật thực lực của người đàn ông trước mắt hắn rất mạnh, mặc dù ông ta chỉ còn sót lại một chút hồn phách, thế nhưng hiện giờ hắn vẫn không thắng được đối phương.  

Bán Bộ Hư Ngã Cảnh!  

Diệp Huyên hít sâu một hơi, xem ra cần phải nâng cao cảnh giới của mình hơn rồi! Nhất là Thanh Nhi còn đang ở đây!  

Lúc người đàn ông kia đi tới trước mặt Thanh Nhi, cũng hệt như khi trước, bóng dáng của ông ta lập tức biến mất.  

Giờ phút này, người đàn ông hoàn toàn ngỡ ngàng. Ông ta nhìn Thanh Nhi bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi…”  

Thanh Nhi bình tĩnh búng tay một cái.  

Ầm!  

Người đàn ông còn chưa kịp định thần thì đã bị một luồng sức mạnh cường đại đập thẳng lên người.  

“Thụp!”  

Hai chân ông ta mềm nhũn, khuỵu gối xuống ngay trước mặt Diệp Huyên.  

Người đàn ông vô cùng tức giận, muốn phản kháng nhưng lại bị luồng sức mạnh kia ấn chặt xuống, không thể nhúc nhích.  

Giờ phút này, mồ hôi lạnh trên người ông ta đang túa ra ròng ròng.  

Ông ta nhận rõ tình hình thực tế!  

Thực lực của cô gái trước mặt này còn cao hơn ông ta.  

Người đàn ông nhìn Thanh Nhi, toan cất lời thì nghe thấy Thanh Nhi nói với Diệp Huyên: “Huynh, ông ta yếu lắm, ta không cần truyền thừa gì đó của ông ta đâu, chúng ta đi thôi!”  

Vẻ mặt của ông ta cứng đờ.  

Diệp Huyên thoáng do dự giây lát, sau đó nhìn người đàn ông: “Tiền bối, muội muội ta nói là ông yếu quá, nên không thể nhận truyền thừa của ông được… Xin lỗi nhé! Ta và muội ấy đi trước đây!”  

Sau đó hắn kéo Thanh Nhi đi về phía xa.  

Người đàn ông kia vẫn ngơ ngác đứng im tại chỗ, một lát sau, ông ta mới cất lời: “Ông đây ngủ say mấy vạn năm, đột nhiên bị các ngươi đánh thức, hừ, huynh muội các ngươi đang cố ý khiến ta tức giận đúng không?”  

Tâm thái của ông ta sụp đổ rồi!  

Diệp Huyên dẫn Thanh Nhi đi về phía đằng xa, hắn cũng không còn nhìn thấy thi thể nữa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK