Mẫu thân?
Sắc mặt Dương Niệm Tuyết khẽ thay đổi, một hồi sau mới không cam tâm mà gật đầu: “Về thì về”.
Người đàn ông áo xanh khép ngón tay lại, để một tia kiếm quang xuất hiện dưới chân Dương Niệm Tuyết. Một khắc sau, nàng đã được truyền tống đến bên họ.
Dương Niệm Tuyết liếc nhìn Diệp Huyên, bật cười khanh khách: “Đệ lại bị ai đánh rồi lại nhờ cha đến giúp đúng không?"
Diệp Huyên nói: “Trước kia đệ vì giúp tỷ mà suýt mất luôn cái mạng, giờ tỷ sắp phải đi rồi, cũng nên cho đệ cái gì chứ hả?"
Hắn biết tỷ tỷ chắc chắn có rất nhiều bảo bối.
Dương Niệm Tuyết lại chớp mắt: “Đệ đệ giúp tỷ tỷ không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Diệp Huyên nghe mà há hốc mồm.
Dương Niệm Tuyết vỗ vai hắn, nghiêm mặt nói: “Đệ tiếp tục cố gắng nhá, ta đi hưởng an nhàn với cha đây”.
Diệp Huyên: “...”
Dương Niệm Tuyết còn muốn nói gì thì bị người đàn ông áo xanh cắt ngang: “Sao con cũng bắt đầu lên mặt rồi?"
Dương Niệm Tuyết đi đến bên y, cười nói: “Hay cha để con ở lại phấn đấu với đệ đệ đi? Con cũng không muốn cái gì cũng phải dựa vào cha mẹ đâu, con cũng muốn dựa vào bản thân chứ bộ”.
Diệp Huyên nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy: “Tỷ tỷ đi hưởng an nhàn với cha đi ạ, đừng... đừng theo đệ”.
Hắn sợ Dương Niệm Tuyết chết khiếp luôn rồi.
Cái gì không được chứ bán đệ đệ thì giỏi lắm.
Dương Niệm Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Huyên, nhưng chưa kịp nói gì thì người đàn ông áo xanh đã lên tiếng: “Đi thôi”.
Y vung tay lên, khiến tất cả những người có mặt đều biến mất.
Đi rất dứt khoát, không chút dông dài.
Chỉ còn lại Diệp Huyên, Thiên Yếm và Bích Tiêu.
Diệp Huyên dõi mắt nhìn vũ trụ mịt mờ, lẩm bẩm: “Lại chỉ còn mình mình”.
Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tiểu chủ quên ta rồi sao?"
Diệp Huyên: “Ngươi là người à?"
Tiểu Tháp: “...”
Lúc này, Thiên Yếm đứng ở xa bỗng vươn tay, ngưng tụ một lốc xoáy nhỏ màu trắng.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Thiên Yếm, đây là gì vậy?"