Diệp Huyên hỏi: “Đi đâu?”
Cô gái lắc đầu: “Ta không biết!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bây giờ học viện do ai quản lý?”
Cô gái đáp: “Đinh đạo sư!”
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nói: “Dẫn ta đi gặp nàng!”
Cô gái hơi do dự, sau đó nói: “Đợi ta đi thông báo một tiếng?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Cô gái đang muốn xoay người rời đi thì có một giọng nói vang lên từ trên núi: “Cho hắn vào!”
Nghe vậy, cô gái thoáng ngây người, sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn Mộc Tá: “Mộc Tá thần tướng, chúng ta tạm biệt ở đây đi!”
Mộc Tá gật đầu: “Diệp công tử bảo trọng!”
Sau đó, y xoay người rời đi.
Diệp Huyên đi theo cô gái đến đỉnh núi, trong một trạch viện nhỏ, hắn lại gặp một người phụ nữ.
Hắn biết người phụ nữ này, chính là Đinh cô nương.
Diệp Huyên cúi chào: “Đinh di!”
Đinh cô nương cười nói: “Vốn cứ tưởng một khoảng thời gian nữa cậu mới đến, không ngờ cậu lại đến nhanh vậy!”
Diệp Huyên cười đáp: “Đinh di, ta không ngờ là dì cũng ở đây!”
Đinh cô nương nhìn Diệp Huyên: “Vô Gian Cảnh?”
Diệp Huyên gật đầu.
Đinh cô nương đứng dậy: “Đi theo ta!”
Nói xong, bà ấy đi đến một nơi, Diệp Huyên vội vàng đi theo.
Trên đường đi, Đinh cô nương hỏi: “Tiếp theo cậu có dự tính gì không?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Nâng cao thực lực!”
Đinh cô nương cười nói: “Cách tốt nhất để nâng cao thực lực là chiến đấu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Đinh cô nương lại nói: “Niệm cô nương bảo, nếu cậu đến thì dẫn cậu đến một nơi!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Nơi nào?”
Đinh cô nương đáp: “Vạn Vực Chi Thành!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vạn Vực Chi Thành?”
Đinh cô nương dừng bước, bà ấy nhìn về phía Diệp Huyên: “Đưa Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên của cậu cho ta!”
Diệp Huyên thoáng do dự, sau đó đưa hai thứ đó cho Đinh cô nương.