Ngôn Chân Khanh lắc đầu cười đầy ái ngại: “Kiếm Minh hành động nhanh quá, hơn nữa dường như còn không sợ chết...
Lâm Tiêu gật đầu. Ông ta cũng đã nhìn ra.
Kiếm Minh căn bản không sợ chết thật.
Không chỉ vậy mà thật ra là họ chẳng sợ gì sất.
Bọn họ không muốn gì khác.
Trong đầu chỉ có đánh lộn mà thôi.
Đúng là một lũ điên!
Ngôn Chân Khanh thì thầm: “Chuẩn bị đi, át chủ bài gì đó cũng phải lấy ra hết, đánh một trận là xong”.
Lâm Tiêu cười: “Đánh một trận là xong”.
Sau đó hai người cũng rời đi.
...
Nơi nào đó trong vũ trụ, Diệp Huyên thu kiếm về, xoay người lại nhìn. Cách đó không xa, Kiếm Si đang từ tốn đi tới.
Kiếm Si: “Tu luyện xong chưa?"
Hắn cười: “Đã xong rồi”.
Kiếm Si: “Vậy thì đi”.
Nàng xoay người rời đi.
Diệp Huyên ngẩn ra, vội hỏi: “Đi đâu?"
Kiếm Si: “Thượng Cổ Thiên giới”.
Diệp Huyên: “Tấn công ư?"
Kiếm Si gật đầu: “Chờ mãi mà chúng không đến, bực cả mình. Bọn Kiếm Mộc đã đi rồi, chúng ta cũng lên đường luôn”.
Diệp Huyên: “...”
Kiếm Si nhìn hắn: “Có vấn đề gì sao?"
Hắn lắc đầu: “Không có gì”.
Kiếm Si gật gù: “Vậy thì đi”.
Nàng xoay người rời đi.
Diệp Huyên đi theo.
Giữa đường, hắn hỏi: “Kiếm Si, người có biết nhiều về Thượng Cổ Thiên tộc không?"
Nàng lắc đầu: “Không biết gì cả”.
Diệp Huyên trợn mắt: “Không đi tìm hiểu sao?"
Kiếm Si liếc hắn: “Đánh trước tìm hiểu sau cũng không muộn”.