Ách Ngôn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, chính xác hơn là kiếm trong tay hắn, lúc này trong mắt ả ta hiện lên một tia nghiêm nghị: “Kiếm của ngươi…”
Diệp Huyên lại vung ra một kiếm nữa.
Phụt!
Một tia kiếm quang chém về phía Ách Ngôn như sấm sét.
Ách Ngôn tung ra một quyền.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, Ách Ngôn liên tục lùi về sau cả trăm trượng.
Diệp Huyên chậm rãi đi về phía Ách Ngôn, mỗi bước đi đều có một kiếm quang chém về phía ả ta.
Phi kiếm!
Ách Ngôn ở phía xa xoè tay phải ra: “Thần bích!”
Trong khoảnh khắc, sức mạnh bí ẩn chợt dâng lên từ trong đất trời, ngay lập tức một bức tường thần màu vàng xuất hiện trước mặt ả ta.
Bùm…
Bức tường thần đó thực sự ngăn được tất cả kiếm quang của Diệp Huyên.
Ách Ngôn chợt nói: “Đảo ngược!”
Lời vừa dứt, bức tường thần rung chuyển kịch liệt, sau đó từng phi kiếm bay ra từ bức tường, chém về Diệp Huyên phía xa.
Tốc độ còn nhanh hơn lúc Diệp Huyên b ắn ra.
Bắn ngược!
Diệp Huyên sững sờ, sau đó tiến lên một bước, hắn không chống lại mà mặc cho những phi kiếm ấy chém vào cơ thể mình.
Hấp thu tất cả!
Tất cả kiếm bay đều bị hắn hấp thu hoàn toàn trong chốc lát.
Nhìn thấy cảnh này, Ách Ngôn nhíu mày: “Trò quái quỷ gì vậy?”
Xa xa, Diệp Huyên tham lam hít sâu một hơi.
Lúc này, trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ.
Hắn có thể hấp thu kiếm khí, vậy vì sao hắn không tự làm kiếm khí cho mình hấp thu?
Về mặt lý thuyết thì điều này là có thể!
Diệp Huyên lắc đầu cười, hắn điên rồi!
Diệp Huyên nổi đoá: “Kiếm kiếm kiếm, các ngươi chỉ biết tới kiếm, lẽ nào không nhìn thấy ta sao? Lẽ nào ta còn không xuất sắc bằng thanh kiếm này?”
Ách Ngôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đúng là ngươi không xuất sắc bằng thanh kiếm này!”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Huyên tức thở hổn hển, hắn lập tức phóng kiếm ra.
Phụt!
Một tia kiếm quang phá không bay ra, chém thẳng về phía Ách Ngôn.