Ánh mắt Mục Tôn kia cũng có chút kinh ngạc, ông ta không nghĩ nhiều, đánh ra một quyền!
Vẫn là một quyền vô cùng đơn giản như cũ!
Bùm!
Một vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên lại bị đánh bay đi, thế nhưng Mục Tôn cũng liên tục lùi gần trăm trượng!
Sau khi Mục Tôn dừng lại, tay phải ông ta khẽ siết chặt, trong lòng vô cùng kinh sợ!
Tên này sau khi đạt đến Tuyệt Trần Cảnh thì lại kinh khủng đến vậy sao?
Lúc trước, một kiếm kia của Diệp Huyên tuy mạnh, nhưng lại không có sức uy hiếp thực chất nào với ông ta cả!
Mà bây giờ, một kiếm này của Diệp Huyên lại khiến ông ta lùi cả trăm trượng!
Chuyện quan trọng nhất là, vừa nãy Diệp Huyên mới đạt đến Tuyệt Trần Cảnh!
Ở phía xa, Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, Kiếm Khư trong tay hắn khẽ chuyển động.
Sức mạnh!
Lúc này, hắn cảm thấy bên trong cơ thể sở hữu luồng sức mạnh vô hạn!
Tuyệt Trần Cảnh!
Tuy chỉ là cách một cảnh, nhưng Diệp Huyên phát hiện, thực lực của hắn đã có sự thay đổi rõ rệt!
Ở phía xa, Mục Tôn kia đột nhiên hung tợn nói: “Chẳng qua chỉ là Tuyệt Trần Cảnh, ngươi cho rằng ngươi có thể lật tung trời sao?”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên bước lên một bước.
Ầm!
Vùng không gian chỗ Diệp Huyên lập tức nổ tung, thoáng chốc, Diệp Huyên cảm thấy hàng nghìn sức lực đang xé rách thân xác hắn, chỉ muốn nghiền nát hắn!
Diệp Huyên kinh sợ trong lòng, vội vàng rút kiếm chém ra.
Vù!
Một luồng kiếm quang chém xuống xé rách, một luồng sức mạnh to lớn bỗng bùng nổ trước mặt hắn!
Mà lúc này, Mục Tôn đột nhiên lao đến trước mặt Diệp Huyên, ông ta vừa định ra tay thì vô số luồng kiếm quang đã chém về phía ông ta!
Mục Tôn nheo mắt, phất tay áo.
Ầm!
Mấy luồng kiếm quang vỡ vụn, lúc này, Diệp Huyên đã bị đánh lùi cả mấy nghìn trượng!