Những cường giả Võ tộc khác mặt đầy ngơ ngác. Đại trưởng lão càng là đầu óc trống rỗng.
Mình vậy mà không có sức phản kháng?
Advertisement
Những người Võ tộc khác bỗng chốc tỉnh lại.
Vị này là một đại lão!
Advertisement
Tộc trưởng Võ tộc nhìn cô gái váy trắng: “Rốt cuộc ngươi là kẻ nào?"
Cô gái váy trắng không đáp mà quay sang Võ Kha: “Ai là người mạnh nhất trong Võ tộc?"
Võ Kha do dự rồi đáp: “Tổ tiên”.
Cô gái váy trắng gật đầu: “Gọi ra đây”.
Võ Kha: “...”
Tộc trưởng gằn giọng: “Các hạ, Võ tộc ta không thù không oán với cô, cớ gì phải ức hiếp chúng ta như vậy?"
Cô gái váy trắng lắc đầu: “Ta không có hứng thú với các ngươi”.
Nàng ấy nhìn Diệp Huyên: “Ca ca nói chuyện với chúng đi, không được thì diệt tộc”.
Diệt tộc!
Diệp Huyên: “...”
Sắc mặt cường giả Võ tộc khác trở nên khó xem.
Như thế này là hiếp người quá đáng!
Diệp Huyên nhìn Tộc trưởng: “Ta đến đây là để cầu hôn. Tiểu Kha sau này là người của ta, các ngươi không được duy trì liên hôn giữa nàng và Nam Ly tộc gì đó nữa”.
Hắn không muốn dông dài.
Trao đổi bình thường với Võ tộc là bất khả thi.
Tộc trưởng nhìn hắn: “Nếu Võ tộc không đồng ý?"
Diệp Huyên ngẩn ra: “Không đồng ý?"
Tộc trưởng quắc mắt trừng hắn: “Không đồng ý, ngươi định thế nào?"
Diệp Huyên thở dài: “Tộc trưởng Võ tộc, ta nói lần cuối. Ông nhìn đi, chẳng lẽ ta không ưu tú?"