Diệp Huyên không nói gì.
Mục Thần lại nói: “Người đàn ông trung niên vừa nãy tên là Mục Ca, là một bậc Thánh tôn của Thánh Mạch chúng ta, đệ tử mà ông ta thu nhận trời sinh đã có mắt Thần… Chắc ngươi cũng không biết mắt Thần là gì đâu đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Mục Thần cười nhẹ: “Người có mắt Thần là người có Thần Thuật. Loại người này tuy không thần bí như vận mệnh chi tử, nhưng đôi mắt của họ có sức mạnh vô cùng kinh khủng, sức mạnh ấy có từ khi sinh ra, còn vì sao lại có thì không ai biết, chỉ biết là sức mạnh này sẽ lớn dần theo ký chủ”.
Nói rồi nàng lại nhìn Diệp Huyên: “Biết vì sao ta nói với ngươi những điều này không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Mục Thần đáp: “Bây giờ ngươi đã là thành viên của Thánh Mạch ta, hơn nữa ngươi là người do ta nhận, tuy chúng ta ở cùng một mạch nhưng cũng có đấu tranh nội bộ, mà ta không hy vọng ngươi tranh chức Mạch chủ Thánh Mạch với họ, ta cần ngươi kết bạn với họ, làm bạn với họ có lợi với ngươi”.
Nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu.
Mục Thần khẽ nhíu mày.
Diệp Huyên cười nói: “Ta kết bạn không cần nhìn thân phận và lai lịch của đối phương, vì trên thế gian này không ai có lai lịch mạnh hơn ta được cả”.
Tiểu Tháp: “…”
Mục Thần nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghiêm túc đấy à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Mục Thần im lặng.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Ta nên gọi cô là gì?”
Mục Thần nói: “Ngươi có thể gọi ta là sư phụ!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đổi cách gọi khác được không?”
Mục Thần liếc nhìn hắn: “Họ đều gọi ta là Mục Thần”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Mục cô nương, vì sao cô lại nhận ta làm đồ đệ? Ta rất muốn biết điều này”.
Sau một lúc im lặng, Mục Thần nói: “Khi nhìn thấy ngươi, ngươi đã cho ta một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác này nói cho biết biết đi theo ngươi sẽ có lợi cho ta, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Đi theo ta có lợi cho cô?”
Mục Thần gật đầu: “Ta tin vào cảm giác này, vì đây là một năng lực đặc biệt của Niệm Thông Cảnh. Đương nhiên, lợi ích này lớn nhường nào thì ta không thể biết, không chỉ vậy, lợi ích luôn luôn đi cùng với một số nguy hiểm! Nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định đặt cược”.
Diệp Huyên: “Tại sao?”
Mục Thần nhìn Diệp Huyên: “Vì ngươi rất biết ăn nói”.