Nam Thiên Ngôn khẽ mỉm cười: “Tạm biệt!”
Nói xong, hắn ta xoay người biến mất ở cuối tinh không.
Diệp Huyên khẽ cười nhìn theo, sau đó quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Ý: “Bây giờ cô thật sự tự do rồi!”
Văn Nhân Ý nhìn Diệp Huyên: “Cảm ơn!”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Không cần khách sáo”.
Nói xong, hắn nhìn về phía Văn Nhân Lam: “Bây giờ cô muốn trở về tộc à?”
Văn Nhân Lam gật đầu: “Bây giờ nếu ta trở về chắc chắn sẽ được trọng dụng, nhưng ta vẫn không chắc việc có thể trở thành Tộc trưởng, dù sao phụ thân của ta vẫn còn chưa chết… À không, vẫn còn chưa nghỉ hưu!”
Nghe vậy, Diệp Huyên đen mặt.
Đúng là nữ nhi hiếu thảo!
Văn Nhân Lam quay đầu nhìn Văn Nhân Ý: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự không trở về cùng muội sao?”
Văn Nhân Ý lắc đầu: “Không thể!”
Văn Nhân Lam ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Được! Đợi sau khi muội trở thành Tộc trưởng, muội sẽ đến đón tỷ!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phái Diệp Huyên: “Có thể cho ta mượn cái tháp kia của ngươi mấy ngày không?”
Diệp Huyên đen mặt.
Văn Nhân Lam cười hì hì: “Lừa ngươi đấy!”
Sau đó, nàng ta nghiêm túc nói: “Ngươi giúp ta đạt đến Hoá Thần Cảnh, ta xin ghi nhớ ơn tình này cả đời. Sau khi ta trở thành Tộc trưởng, ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ thư viện của ngươi!”
Nói xong, nàng ta lập tức biến mất.
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, hắn nhìn về phía Văn Nhân Ý: “Cô đi đến thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Chư Thần trước đi, sau khi đến đó, có một cô bé sẽ sắp xếp cho cô!”
Văn Nhân Ý gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên đứng tại chỗ, mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay hắn.
Bây giờ hắn chỉ còn chưa đến một trăm triệu Trụ Mạch!
Không thể không nói là vẫn khá đau lòng.
Nhưng cũng rất đáng giá!
Chỉ cần Văn Nhân Lam này lên làm Tộc trưởng, thư viện Quan Huyên sẽ có thể duỗi tay vào trong Văn Nhân tộc!
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý chợt bay ra!
Kiếm ý Nhân Gian!
Nhìn kiếm ý Nhân Gian trước mặt, Diệp Huyên im lặng.
Kiếm ý này lại trở nên mạnh hơn rồi!
Hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!
Thanh Khâu!