A Trúc cất giọng nặng nề: “Cô bé đúng thật là trẻ mồ côi, không còn người thân nào cả, nhưng cô bé có một đám tỷ muội và huynh đệ ở phố Nam! Trước đây không lâu, còn có mấy đứa trẻ dò xét xung quanh thư viện, có lẽ cô bé xung phong đến trước!”
Thượng Quan Ngưng nói: “Để mấy người thân thiết nhất với cô bé vào thư viện đi!”
A Trúc gật đầu: “Nô tì sẽ sắp xếp!”
Dứt lời, nàng ta rời đi.
Thượng Quan Ngưng đứng tại chỗ nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
…
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên nhìn Quan Nhất đang ngồi thiền tu luyện phái xa, khẽ mỉm cười, không thể không nói, Quan Nhất này thật sự rất cố gắng!
Thật ra cũng có thể hiểu.
Nếu một người nghèo nắm bắt được cơ hội để trở mình, đương nhiên là phải vô cùng vô cùng cố gắng rồi.
Thiên phú của Quan Nhất không tốt lắm, nhưng cũng không tệ, tâm lý tốt là được!
Một lúc lâu sau đó, Quan Nhất đột nhiên đứng dậy, cô bé đấm một phát về phía xa.
Oanh!
Một ngọn núi nhỏ đổ ầm xuống!
Vũ Trụ Tinh Không Chi Lực!
Nhìn thấy cảnh này, Quan Nhất lập tức sững sờ!
Diệp Huyên đi tới trước mặt cô bé, cười nói: “Bất ngờ lắm sao?”
Quan Nhất gật đầu.
Diệp Huyên cười này: “Cái này vẫn chưa là gì đâu!”
Quan Nhất nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Tốc độ và lực lượng của con bây giờ vẫn còn không đủ, phải luyện thêm!”
Quan Nhất gật đầu: “Con biết rồi!”
Nói xong, cô bé hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu tu luyện.
Thời gian dần trôi, Quan Nhất trong Tiểu Tháp cũng dần trưởng thành, từ cô bé trở thành một đại cô nương!
Diệp Huyên cũng rất yêu thích Quan Nhất, thích sự lưu manh của cô bé!
Nhìn cô bé, hắn như nhìn thấy bản thân của quá khứ!
Mười năm trôi qua, thực lực của Quan Nhất đã xuất hiện thay đổi long trời lở đất, cảnh giới của cô bé bây giờ đã vượt qua cả Tông Sư cửu phẩm!
Phải nói rằng đã không thể suy xét thực lực của cô bé bằng cảnh giới ở đại lục Vô Cực nữa rồi, phải dùng cảnh giới của nền văn minh Thần Tri!
Nếu suy xét bằng cảnh giới của nền văn minh Thần Tri, thực lực của cô bé lúc này có lẽ là Tri Huyền Cảnh!