Vừa nghĩ tới cô gái váy trắng, A Tội chỉ cảm thấy tim mình run rẩy.
Người đàn ông kim quang nhìn chằm chằm A Tội: “Rốt cuộc nàng ta mạnh đến mức nào?”
A Tội lắc đầu: “Không biết!”
Rốt cuộc cô gái váy trắng mạnh đến mức nào?
Ông ta hoàn toàn không biết!
Vì lúc giết chết cao thủ Thần Điện, người phụ nữ kia chỉ dùng một kiếm, lúc giết người đàn ông trong quan tài cũng thế…
Thế thì sao có thể biết thực lực của nàng được?
Đều giải quyết mọi chuyện trong một kiếm cả!
Người đàn ông kim quang nhìn A Tội: “Bây giờ nếu các hạ rời đi thì vẫn còn kịp”.
A Tội hơi do dự, sau đó nhìn Diệp Huyên đang dưỡng thương ở cách đó không xa: “Hắn phải đi cùng ta!”
Vẻ mặt người đàn ông kim quang không chút cảm xúc: “Vậy các hạ đợi chôn theo hắn đi!”
Dứt lời, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này, cỗ uy áp kia càng ngày càng mạnh, rõ ràng là đã đến gần lắm rồi.
A Tội ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối đi đi!”
A Tội nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười: “Chuyện này không liên quan đến tiền bối, ta không muốn làm liên lụy tiền bối”.
A Tội trầm giọng nói: “Cậu có đi với ta không?”
Diệp Huyên cười: “Ta không đi được! Cũng không thể đi!”
Chỉ cần hắn đi, những cao thủ Bắc Cảnh phía sau hắn đều sẽ chết!
A Tội im lặng một lát rồi nói: “Ta giúp cậu một chút! Lát nữa nếu thật sự không địch nổi thì ta hẳn đi, được chứ?”
Không phải ông ta muốn nịnh bợ cô gái váy trắng, chỉ là giữa Thần Điện và Diệp Huyên, ông ta xem trọng Diệp Huyên hơn, vì thế ông ta muốn trồng xuống một cái “nhân”, về phần tương lai sẽ kết ra “quả” gì, ông ta cũng không nghĩ nhiều.
Thế gian đại đạo, quỷ thần khó lường.
Đặc biệt là nhân quả!
Có lẽ chỉ một hành động lơ đãng của ngươi cũng sẽ thay đổi toàn bộ bản thân trong tương lai.
Trước đây cũng vì ông ta trồng xuống “ác” nhân, nên mới trở nên như bây giờ.
Nghe thấy lời của A Tội, Diệp Huyên chắp tay với ông ta: “Đa tạ”.
Đương nhiên hắn thấy cảm kích vì quyết định của A Tội, người ta không nợ hắn cái gì, nhưng lại đồng ý ở lại giúp hắn…
Ân tình này, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là có thể trả hay không thì phải xem sau hôm nay có còn sống hay không.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, tháp Giới Ngục xuất hiện, tháp Giới Ngục hơi run lên, như đang muốn nói điều gì đó.
Diệp Huyên biết tháp Giới Ngục đang biểu đạt cái gì, nó bảo hắn chạy mau!
Chạy? Trừ khi chạy đến Ngũ Duy, nếu không thì chẳng có chút ý nghĩ nào cả!
Diệp Huyên nhìn Liên Thiển, hắn đưa tháp Giới Ngục tới trước mặt nàng ta: “Liên Thiển cô nương, cái này cho người”.
Liên Thiển nhìn Diệp Huyên: “Có ý gì?”
Diệp Huyên cười: “Linh trí của tháp này vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, bây giờ nó chẳng khác nào một đứa bé, cũng là thời điểm tốt nhất để khống chế nó, cho nên, người, Viêm Già và A Việt có thể chân chính khống chế nó vào lúc này, đúng không?”
Liên Thiển gật đầu: “Ngươi là muốn cho ta tháp này, để ta dẫn muội muội và bạn bè của ngươi đi à?”
Diệp Huyên lắc đầu, hắn nhìn mấy cao thủ của Hiên Viên tộc, nhẹ giọng nói: “Nếu cứu muội muội ta và những người bạn kia, vậy những người kề vai chiến đấu với ta thì sao đây?”
Nói xong, hắn nhìn về phía Liên Thiển: “Ý ta là, ta không muốn liên lụy người, Viêm Già, còn có Đế Khuyển và Tiểu Linh Nhi trong tháp nữa”.
Liên Thiển im lặng một lát, sau đó lắc đầu: “Mục tiêu của tất cả mọi người đều là tháp này, ngươi cho ta, dù ta có thể thoát khỏi Thần Điện, cũng không thể thoát khỏi một số người…”
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, lúc này, chấn trời phía xa đột nhiên rung lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, không gian trên không trung bắt đầu nứt dần, một tia kim quang bắn ra, chẳng mấy chốc, một người đàn ông áo trắng xuất hiện từ trong kim quang, người đàn ông áo trắng không khác nhân loại là mấy, hắn ta mặc đồ màu trắng, mày kiếm mắt sáng, vẻ ngoài trông rất nho nhã phong lưu.
Hắn ta cứ thế đi ra từ trong kim quang, khi hắn ta xuất hiện ở tinh không này, không gian xung quanh chợt trở nên hư ảo!
Thần!
Tất cả mọi người nhìn về phía người đàn ông áo trắng, đây là Thần sao?
Lúc này, Giản Tự Tại nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi không phải Thần, ngươi là người!”
Người đàn ông nhìn Giản Tự Tại, cười nói: “Ta là đầy tớ của Thần”.
Đầy tớ?
Giản Tự Tại nhìn hắn: “Làm người không làm, lại đi làm đầy tớ cho người ta?”
Người đàn ông cười khẽ: “Thần có thể giúp ta mạnh hơn”.
Giản Tự Tại châm chọc: “Cho nên ngươi cứ thế quỳ à?”
Người đàn ông áo trắng cười: “Quỳ có gì không tốt? Quỳ có thể sống, quỳ có thể trở nên mạnh hơn, quỳ có thể khiến ta đi được xa hơn trên con đường đại đạo!”
Nói xong, hắn cười khẽ: “Hơn nữa, quỳ và đứng vốn chẳng khác gì nhau, Giản cô nương, cô suy nghĩ cố chấp quá rồi!”
Giản Tự Tại đột nhiên bật cười: “Có thể nói hành động quỳ trở nên trong sạch thoát tục như vậy… Không thể không nói, ta rất khâm phục ngươi. Da mặt của ngươi còn dày hơn Diệp Huyên bên dưới nữa, không đúng, hắn còn thua xa ngươi!”
Diệp Huyên đen mặt, mình nằm không cũng trúng đạn à!
Người đàn ông nhìn Giản Tự Tại: “Thần nói, nếu ngươi muốn làm đầy tớ của ngài, ngài sẽ không quan tâm chuyện cũ, dẫn ngươi đến vùng cực lạc”.
Giản Tự Tại nhếch môi, nàng ta bước chân phải, xông về phía trước.
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên bên dưới: “Ngươi khinh nhờn Thần uy, tội không thể ta, ta phụng mệnh thần đến lấy đầu ngươi”.
Dứt lời, hắn ta giơ tay phải vung về phía Diệp Huyên đang đứng, một luồng lực lượng mạnh mẽ bao phủ lấy Diệp Huyên.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên vung tay phải, bốn thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hắn quát: “Nếu còn không hợp thể nữa thì lão tử sẽ đi đời đấy! Hợp nhất cho lão tử!”
Nói xong, hắn thúc giục kiếm ý hợp nhất bốn thanh kiếm lại.
Ầm!
Lần này, bốn thanh kiếm không có phản kháng, lập tức dung hợp lại thành một…
Ong!
Tiếng kiếm reo vọng khắp trời, vang dội cả vũ trụ Tứ Duy!
Diệp Huyên dứt khoát lựa chọn hợp kiếm.
Bởi vì thực lực của người đàn ông áo trắng trước mặt không phải thực lực mà hiện tại hắn có thể chống lại.
Hắn không muốn liều mạng chiến đấu đến lúc chỉ còn lại nửa cái mạng mới tung ra chiêu lớn.
Hợp kiếm!
Đây là một trong hai con át chủ bài lớn nhất của hắn, hắn nghĩ nếu không hợp nhất được thì sẽ sử dụng Trảm Tiên Kiếm Hồ, may mà lần này bốn kiếm không đối kháng nhau nữa.
Vào lúc bốn thanh kiếm hợp thành một, một đạo kiếm khí bay vút ra phá tan uy lực của người đàn ông áo trắng.
Trên không trung, người đàn ông áo trắng khẽ cau mày: “Thứ gì vậy…”
Bên dưới, một thanh kiếm lơ lửng trước mặt Diệp Huyên.
Thanh kiếm này dài khoảng bốn thước, nhìn cực kỳ bình thường, bình thường đến mức giống như một thanh kiếm sắt đâu đâu cũng có thể thấy trên phố.
Lúc đầu khi nhìn thấy thanh kiếm này, Diệp Huyên hơi sững sờ, suýt nữa hắn đã cho rằng không hợp nhất được.
Lần này hợp nhất sẽ có gì đây?
Đúng lúc này, thanh kiếm khẽ rung lên, sau đó một cô gái bay ra khỏi kiếm.
Nhìn thấy cô gái, Diệp Huyên chợt giật mình, dáng vẻ của cô gái này với cô gái váy trắng hơi giống nhau, nhưng cô gái này không phải cô gái váy trắng.
Khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.
Mà cô gái trước mặt lúc này mang lại cho hắn cảm giác là một người dịu dàng.
Cô gái nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt hơi mờ mịt.
Đột nhiên nàng quay lại nhìn Diệp Huyên, khi nhìn thấy hắn, nàng lập tức ngây người, giây tiếp theo hai hàng lệ trong suốt chảy ra từ mắt nàng.
Mọi người có mặt ai nấy đều ngẩn người.
Chuyện gì thế này?
Diệp Huyên do dự một lát rồi hỏi: “Tiền bối?”
Cô gái đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyên, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Diệp Huyên: “…” Cô gái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Huyên: “Là ngươi… thật sự là ngươi…”
Diệp Huyên ngập ngừng: “Tiền bối, người là?”
Cô gái khẽ cười: “Người thân của ngươi!”
Người thân?
Diệp Huyên sững người, người thân của hắn?
Cô gái đang định nói thì lúc này người đàn ông áo trắng trên không trung chợt bật cười bảo: “Người thân ư? Thú vị!”
Cô gái nhìn Diệp Huyên hỏi: “Hắn muốn giết ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu.
Nàng ấy đột nhiên xoay người, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt người đàn ông áo trắng, hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị một tay của cô gái nắm lấy, một luồng kiếm ý lập tức khoá chặt toàn thân người đàn ông áo trắng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đang có mặt đều trố mắt.
Diệp Huyên cũng hoá đá.
Cô gái này… mạnh vậy?
Trên không trung, đầu óc người đàn ông áo trắng cũng trống rỗng.
Cô gái nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi giết hắn?”
Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm vào nàng: “Rốt cuộc cô là ai? Cô…”
Lúc này, tay phải của cô gái chợt vặn.
Rắc!
Một tiếng gãy xương đột nhiên vang lên, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, cô gái bẻ gãy cổ người đàn ông áo trắng.
Máu bắn ra tung toé.
Mọi người hoàn toàn hoá đá!
Vẻ mặt của Giản Tự Tại và người đàn ông một chân lúc này cũng vô cùng nghiêm nghị.
Nhất là người đàn ông một chân, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, sao những cô gái mà ông ta gặp đều mạnh hết vậy…
Cô gái ném cái đầu qua một bên rồi xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, vẻ mặt chợt trở nên dịu dàng: “Không làm ngươi sợ chứ?”
Diệp Huyên: “…”
Mọi người: “…”
Vẻ mặt ai trông cũng kỳ lạ.
Diệp Huyên cũng hơi khó thích nghi, cô gái này…
Đúng lúc này, phía cuối chân trời xa xăm, không gian đột nhiên tách ra, một tia sáng vàng xuất hiện.
Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn vị trí của ánh sáng vàng đó.
Lại có kẻ mạnh xuất hiện.
Cô gái trước mặt Diệp Huyên xoay người nhìn vị trí tia sáng đó, trong mắt nàng vô cùng bình tĩnh, không một gợn sóng.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Khả năng là vị Thần kia tới!”
“Thần?”
Khoé miệng cô gái khẽ nhếch lên, nàng nhìn Diệp Huyên: “Nhớ rằng trên đời này không có cái gọi là Thần, chỉ có kẻ mạnh hơn”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Không có Thần?”
Cô gái gật đầu: “Có rất nhiều Thần, nhưng đó chỉ là một số người có thực lực mạnh mà thôi, bởi vì họ mạnh nên tự xưng là Thần, hoặc được người khác coi là Thần!”
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Người thì sao? Người là Thần sao?”
Cô gái mỉm cười: “Ngươi thấy ta giống Thần không?”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Người có thể nói cho ta biết tại sao người và cô gái váy trắng lại đối xử với ta tốt như vậy không?”
“Cô gái váy trắng?”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Là chủ nhân của một trong bốn kiếm à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái cười đáp: “Đây là điều bình thường mà”.
Diệp Huyên không hiểu lắm: “Bình thường gì cơ?”
Nàng ấy mỉm cười: “Không có gì!”
Diệp Huyên bối rối.
Cô gái đột nhiên xoè tay, lúc này tháp Giới Ngục chợt xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ấy, nhìn tháp Giới Ngục trong tay, trong mắt nàng loé lên một tia kinh ngạc: “Tháp này…”
Diệp Huyên hỏi: “Người biết nó?”
Cô gái lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ, có lẽ toà tháp này không phải vật trong vũ trụ”.
Diệp Huyên gật đầu: “Là vật trong vũ trụ Ngũ Duy”.
“Ngũ Duy!”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Vũ trụ Ngũ Duy?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Nàng ấy im lặng.
Diệp Huyên nhìn nàng ấy: “Sao vậy?”
Cô gái nhìn xung quanh, trong mắt có vẻ mịt mờ: “Đã không còn là thế giới quen thuộc nữa…”