…
Một ngày sau.
Trong đại điện Thái Cổ.
Một khí thế đáng sợ đột nhiên xuất hiện.
Có người đột phá rồi!
Diệp Huyên ở trong góc mở mắt ra, hắn nhìn về phía xa, khi thấy người đột phá, hắn thoáng sửng sốt.
Không phải Đạo Lăng, cũng không phải Thích Thiên, mà là Thiên Khí kia!
Hắn ta đột phá rồi?
Ba người nhóm Diệp Huyên đều ngơ ngác.
Phía xa, Thiên Khí đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Thịt… Rất nhiều rất nhiều thịt…”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên cạn lời, không phải nhóc này muốn ăn thịt, cho nên mới nhanh chóng tu luyện đến mức thoát được Tuế Nguyệt đấy chứ?!
Diệp Huyên phải thừa nhận rằng giờ phút này hắn cũng khá kinh ngạc.
Thoát Tuế Nguyệt!
Thiên Khí chỉ mất một khoảng thời gian ngắn ngủi tới vậy mà đã đạt tới trình độ thoát Tuế Nguyệt!
Điều này không chỉ đáng sợ bình thường thôi đâu!
Đến mức khác thường luôn rồi!
Lúc này, Thái Cổ Nguyên bỗng nhiên xuất hiện, lão ta nhìn Thiên Khí, nói khẽ: “Tính cách của hắn ta đơn thuần ngây thơ, mà càng đơn thuần thì tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Giờ phút này, hắn bỗng nhớ tới một câu mà Tần Quan từng nói.
“Việc tu hành vốn không có chướng ngại, chỉ vì lòng người vẫn chưa tịnh, suy nghĩ quá nhiều nên mới thành ra chướng ngại!”
Rõ ràng tâm thái của Thiên Khí vô cùng đơn giản và thuần túy.
Diệp Huyên lắc đầu cười, sau đó lấy một cái đùi dê nướng đưa cho Thiên Khí. Thiên Khí lập tức vui vẻ, nhận lấy rồi ăn nhồm nhoàm.
Lúc này, Thái Cổ Nguyên đột nhiên cất lời: “Các ngươi cũng tăng tốc đi! Chỉ còn hai ngày nữa thôi đấy!”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiếp tục truyền thừa.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, trong đầu là truyền thừa của rất nhiều cường giả Thái Cổ tộc.