Đi rồi!
Diệp Huyên im lặng không nói gì.
Như chủ nhân bút Đại đạo nói, nếu không có Thanh Nhi, trật tự mình dựng nên chắc chắn sẽ biến thành mây khói ngay lập tức.
Mọi thứ hiện giờ đều được dựng trên người Thanh Nhi.
Sai sao?
Tất nhiên là không sai!
Diệp Huyên không phải người bảo thủ.
Mượn thực lực của Thanh Nhi dựng lên trật tự hoàn toàn mới, hơn nữa nâng cao bản thân, điều này chắc chắn không sai, chỉ là sai ở chỗ mình nên nhận thức rõ điều này, hơn nữa cố gắng nâng cao bản thân.
Ngoài ra, mình cũng phải trở nên trưởng thành hơn.
Xây dựng một trật tự hoàn toàn mới không phải là trò đùa trẻ con.
Quản lý vũ trụ càng không phải là trò đùa.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên thấp giọng thở dài, đã đến lúc thay đổi bản thân rồi.
Bớt cái tính không thực tế, bớt giả vờ đi một chút.
Lúc này Cổ bỗng đi sang một bên, Diệp Huyên nhìn Cổ, Cổ đi đến trước một thân xác.
Chính là cơ thể của nàng ta.
Nhưng hình dáng của cơ thể đó không phải là một con gái, mà là người phụ nữ trưởng thành, mặc đồ trắng, hai tay khoanh trước ngực.
Cổ chậm rãi giơ tay phải ra, khi tay nàng ta chạm vào cơ thể, nàng ta lập tức biến thành một đốm sáng trắng đi vào trong cơ thể đó.
Luồng khí tức đáng sợ bỗng bùng nổ.
Diệp Huyên cảm giác như mình muốn đảo lộn.
Chỉ là một uy áp!
Lúc này Cổ mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng nhưng dần lấy lại tỉnh táo, một lúc sau nàng ta nhếch môi.
Diệp Huyên nhìn Cổ, không nói gì.
Cổ bỗng đứng lên, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười nói: “Diệp công tử”.
Nói rồi tay phải nàng ta vung nhẹ lên, uy lực đáng sợ đó lập tức biến mất.
Diệp Huyên cười nói: “Chúc mừng Cổ cô nương”.
Cổ đứng lên chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Huyên cười nói: “Còn phải cảm ơn Diệp công tử đã trượng nghĩa cứu giúp”.
Diệp Huyên nhìn Cổ: “Những lời lúc nãy Cổ cô nương nói với chủ nhân bút Đại đạo là thật sao?”
Cổ chớp mắt: “Ta cải tà quy chính sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cổ cười nói: “Diệp công tử, nếu ta tiếp tục làm việc ác, ngươi sẽ giết ta sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta sẽ không, vì ta không đánh lại cô, nhưng…”
Nói rồi hắn nhìn Cổ: “Ta sẽ để muội muội giết cô”.
Cổ nhìn thẳng vào Diệp Huyên, một lúc sau cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không làm ác nữa”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tốt”.
Nói rồi hắn xoay người đi.