Diệp Huyên sửng sốt, sau đó cười hỏi: “Sao lại nói thế?”
Chu Tân nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Lai lịch của ngươi chắc chắn không thua gì Đệ Nhị Tiên, nhưng ngươi lại không hề kiêu căng, nhìn từ tính cách, ngươi không giống một tiểu thiếu gia chút nào!”
Diệp Huyên cười đáp: “Ta từng chịu khổ!”
Từng chịu khổ!
Chu Tân nhìn Diệp Huyên, không nói gì thêm.
Còn Diệp Huyên lại hơi cảm thán.
Lúc trước nếu phụ thân nuôi hắn, e rằng hắn cũng sẽ trở thành một tiểu thiếu gia coi trời bằng vung?
Thật sự là như thế!
Nếu hắn vừa sinh ra đã ở bên cạnh phụ thân, hắn sẽ trở thành một người thế nào?
Không có câu trả lời!
Nhưng người trẻ tuổi chịu khổ một chút cũng không phải chuyện xấu.
Lúc này, Diệp Huyên như nhớ ra điều gì, hắn đưa Chu Tân rời đi, lúc xuất hiện một lần nữa, hai người đã đi tới trước quảng trường đá xanh kia!
Quả cầu kia vẫn còn ở đó!
Diệp Huyên nhìn quả cậu, nhẹ giọng hỏi: “Có lẽ Vũ Trụ Thư gì đó ở bên trong đúng không?”
“Đúng thế!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, chính là Đế Minh kia.
Đế Minh nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Diệp thiếu, cậu có thể thu phục được quả cầu này”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta cho rằng ông đi rồi!”
Đế Minh thoáng do dự rồi đáp: “Ta muốn nhìn thấy Vũ Trụ Thư, sau đó sẽ đi!”
Ông ta phát hiện nói chuyện với Diệp Huyên không thể văn vở, thẳng thắn một chút sẽ tốt hơn!
Diệp Huyên quan sát quả cầu kia, hắn thả thần thức ra, nhưng thần thức đó vừa mới đến gần quả cầu đã biến mất!
Diệp Huyên quan sát quả cầu kia, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Đế Minh chợt nói: “Diệp thiếu, chắc chắn quả cầu này có linh tính, hay là cậu thử trò chuyện với nó đi!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn quả cầu kia, sau đó cất lời: “Trò chuyện một lát không?”
Không có tiếng đáp lại.
Lúc này, Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, để ta trò chuyện với nó!”
Dứt lời, nó thẳng thừng đưa quả cầu vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên: “…”
Không lâu sau đó, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, trò chuyện xong rồi!”
Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”