Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xử lý học viện Thương Mộc!

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, những người xung quanh đều sửng sốt.

Mặc Vân Khởi ở bên cạnh Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Diệp thổ phỉ, ngươi muốn đánh trả sao?”

Dh gật đầu: “Đánh trả!”

Mặc Vân Khởi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Diệp thổ phỉ, có lẽ chúng ta đánh không lại!”

Bạch Trạch gật đầu: “Đúng thế!”



Diệp Huyên nhìn hai người: “Đánh không lại thật, nhưng chúng ta không đánh bọn họ thì bọn họ sẽ không đánh chúng ta à?”

Hai người im lặng.

Bây giờ rõ ràng học viện Thương Mộc muốn học viện Thương Lan của bọn họ đi đời mà.

Hai học viện thật sự đã đến mức không chết không thôi rồi!

Dù học viện Thương Lan xin tha, học viện Thương Mộc cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nghĩ vậy, mấy người Mặc Vân Khởi cũng bình tĩnh lại, Mặc Vân Khởi gật đầu: “Vậy thì đánh thôi!”

Diệp Huyên nhìn về phía lão Kỷ, lão Kỷ nhẹ giọng nói: “Về học viện trước đã!”

Mọi người gật đầu.

Lúc này, Cửu lâu chủ của Túy Tiên Lâu và Khương Việt Thiên đột nhiên xuất hiện, Cửu lâu chủ nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Tiểu hữu, lại gặp nhau rồi!”

Diệp Huyên cúi người với Cửu lâu chủ và Khương Việt Thiên: “Cảm ơn hai vị đã âm thầm giúp đỡ”.

Nhìn thấy Diệp Huyên như thế, nụ cười trên mặt Cửu lâu chủ và Khương Việt Thiên càng xán lạn hơn.

Lần này bọn họ ra tay giúp đỡ là vì cái gì? Đương nhiên là vì lôi kéo Diệp Huyên rồi, mà lúc này, Diệp Huyên biết ơn như vậy đã đúng với mục đích của bọn họ rồi.

Ai cũng không muốn giúp một kẻ vô ơn mà!

Cửu lâu chủ cười nói: “Các vị muốn trở về Đế Đô, vừa khéo có thể ngồi thuyền bay của Túy Tiên Lâu ta, chúng ta đã chuẩn bị thuyền bay xong rồi!”

Diệp Huyên chắp tay: “Vậy thì cảm ơn nhé!”

Cửu lâu chủ cười nói: “Đều là chuyện nhỏ, tiểu hữu đừng khách sáo thế!”

Mọi người nhanh chóng đi lên thuyền bay, trở về Đế Đô.

Xung quanh thuyền bay có Cửu lâu chủ, Khương Việt Thiên và lão Kỷ đích thân hộ tống.

Nơi nào đó.

Thác Bạt Ngạn nhìn đám người Diệp Huyên rời đi, không nói gì.

Ông lão sau lưng nàng ta trầm giọng nói: “Cũng may Ninh Quốc ta không tham gia lần vây quét này, nếu không e rằng phải tổn hại không biết bao nhiêu thiên tài rồi”.

Bà lão bên cạnh ông lão gật đầu: “Mấy người Diệp Huyên này đều rất mạnh, đặc biệt là Diệp Huyên kia, e rằng thực lực của hắn đã có thể đấu lại Thần Hợp Cảnh rồi…”

Nói đến đây, bà ta như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười khẩy: “Nghe nói năm đó người này dẫn muội muội đến học viện Thương Mộc, hy vọng có thể gia nhập học viện Thương Mộc, nhưng học viện Thương Mộc lại từ chối… Đám trưởng lão kia của học viện Thương Mộc đúng là óc heo, cứ thể đẩy một tên yêu nghiệt thế này cho học viện Thương Lan, chắc bây giờ tim bọn họ đang nhỏ máu đấy!”



Thác Bạt Ngạn nhẹ giọng nói: “Mạnh cực tất suy!”

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía chân trời xa xa: “Nội bộ Đế Quốc Đại Vân mục nát, thế lực trên núi nhiều lần xuất hiện, một vài quốc gia xung quanh đều đang thủ thế… E rằng Thanh Châu này không còn yên bình được bao lâu nữa đâu”.

Bà lão phía sau Thác Bạt Ngạn gật đầu: “Cũng may lần này chúng ta không tham gia vây quét người này, nếu tổn thất nhân tài trong nước chắc chắn sẽ là tổn thất chí mạng với chúng ta”.

Nói đến đây, bà ta khẽ thở dài: “Nếu Diệp Huyên này là người của Ninh Quốc Ta… Đáng tiếc…”

Thác Bạt Ngạn nói khẽ: “Tính cách người này thế nào, có lòng yêu nước không?”

Bà lão lại thở dài lần nữa: “Bệ hạ có điều không biết, trước đây người này thấy quân Đường tàn sát dân chúng Khương Quốc ở Lưỡng Giới Thành, ngày đó trong thành không một ai dám ra tay, chỉ có cậu ta dũng cảm, cuối cùng dám lấy sức một người chặn lại mấy nghìn thiết kỵ quân Đường… Hoàng thất Khương Quốc bảo vệ bảo vệ cậu ta như vậy ngoài xem trọng thiên phú của cậu ta, chắc chắn cũng có một nguyên nhân lớn là vì chuyện này. Một thiên tài, thiên tài tuyệt thế xem mình như người Khương Quốc, có lòng yêu nước, sẽ liều mạng không sợ chết bảo vệ danh dự của đất nước, đương nhiên Hoàng thất Khương Quốc phải ra sức lôi kéo bảo vệ rồi!”

Thác Bạt Ngạn chậm rãi nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, bà lão lại nói: “Nhưng lần này người nọ giết nhiều thiên tài yêu nghiệt như vậy, những người này đều có thế lực đứng sau, đặc biệt là học viện Thương Mộc ở Đế Quốc Đại Vân và Thế giới ngầm kia, hai thế lực này nhất định sẽ trả thù, học viện Thương Lan ở Thanh Châu này hoàn toàn không thể bảo vệ được cậu ta. Nhưng nói chung là chuyện này cũng không liên quan đến Ninh Quốc chúng ta!”

Thác Bạt Ngạn đột nhiên mở mắt ra: “Truyền lệnh bảo người bên dưới theo dõi hướng đi của Khương Quốc bất cứ mọi lúc”.

Bà lão chần chừ một chút, sau đó gật đầu: “Vâng!”

Thác Bạt Ngạn xoay người rời đi.



Trên thuyền bay, sau khi leo lên thuyền, mấy người Diệp Huyên đều trở về phòng riêng của mình.

Chữa thương!

Trong bí cảnh, mọi người đều bị tổn thương theo nhiều mức độ khác nhau, việc cấp bách của bọn họ bây giờ chính là chữa thương!

Mà trong bóng tối ở xung quanh thuyền bay đã có Cửu lâu chủ, Khương Việt Thiên và lão Kỷ bảo vệ.

Rõ ràng bọn họ đều sợ học viện Thương Mộc đánh lén.

Bây giờ học viện Thương Mộc rõ ràng đã là chó cùng rứt giậu, chuyện gì cũng có thể làm được!

Khương Việt Thiên tìm thấy lão Kỷ ở một nơi nào đó, lúc này lão Kỷ đã say khướt.

Khương Việt Thiên quan sát lão, nói với giọng điệu nặng nề: “Rốt cuộc kẻ đứng sau tiểu tử kia là ai?”

Lão Kỷ uống một ngụm rượu, lắc đầu.

Khương Việt Thiên cười khổ: “Kỷ huynh, ngay cả ta cũng không thể biết sao?”

Lão Kỷ lắc đầu một lần nữa: “Ta cũng không biết”.

Khương Việt Thiên cau mày: “Sao huynh có thể không biết được…”

Lão Kỷ nhẹ giọng nói: “Chưa từng hỏi, cũng sẽ không hỏi!”

Đương nhiên lão biết có người đứng sau Diệp Huyên, nếu không Diệp Huyên có giỏi đến mức nào cũng không thể có thành tựu như thế về mặt kiếm đạo! Nhưng lão chưa từng hỏi bao giờ cả!

Khương Việt Thiên im lặng một lát rồi nói tiếp: “Sau này huynh muốn ứng phó thế nào?”

Ứng phó!

Bây giờ kẻ ngốc cũng biết sau đó học viện Thương Lan sẽ bị trả thù điên cuồng đến mức nào!

Lão Kỷ lại uống một ngụm rượu, sau đó nằm trong không trung, chẳng mấy chốc đã có tiếng ngáy vang lên.

Thấy cảnh này, mặt Khương Việt Thiên đen lại.
Một lát sau, ông ta xoay người bỏ đi.

Khương Việt Thiên tìm đến Cửu lâu chủ.

Ông ta vừa định lên tiếng, Cửu lâu chủ đã lắc đầu: “Ta cũng không biết gì hết!”

Vẻ mặt Khương Việt Thiên trở nên cứng đờ, sau đó, ông ta cười khổ: “Không thể tiết lộ một chút gì sao? Nói thật, bây giờ lão phu đang rất hoảng loạn”.

Cửu lâu chủ nói với giọng điệu nặng nề: “Học viện Thương Mộc hành động như vậy thật sự quá bỉ ổi, học viện bỉ ổi vô liêm sỉ như thế, Túy Tiên Lâu ta không thích, vì thế dù phía sau cậu ta có ai hay không, Túy Tiên Lâu ta vẫn sẽ đứng về phía cậu ta! Trên đời này vẫn phải có chút chính nghĩa mới được!”

Khương Việt Thiên hơi cong môi: “Coi huynh nói nhảm kìa…”





Trong tháp Giới Ngục.

Diệp Huyên cắn nuốt một viên đan Kim Sang, hiệu quả đan dược vô cùng tốt, vết thương trên người hắn đã bắt đầu hồi phục với tốc độ cực nhanh.

Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, giữa lông mày của hắn lập tức xuất hiện một chữ “thổ” màu vàng.

Đạo tắc!

Thông qua đạo tắc này, bây giờ hắn có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ trong tầng thứ nhất của tháp Giới Ngục, thậm chí còn cảm nhận được sức mạnh thần bí như có như không!

Dường như đây chính là sức mạnh của tầng thứ nhất tháp Giới Ngục!

Cô gái bí ẩn đã nói với hắn, bây giờ hắn có thể sử dụng tầng thứ nhất của tháp Giới Ngục đối dịch, nhưng cũng rất nguy hiểm, nếu không phải đến thời khắc cuối cùng thì tốt nhất đừng sử dụng!

Mà lúc này, khi hắn thử tiếp xúc với sức mạnh này, hắn lại thấy hơi khiếp sợ!

Giống như cơ thể sẽ bị rút cạn vậy!

Diệp Huyên vội vã thu hồi đạo tắc!

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống!

Mất sức!

Hắn cảm thấy bây giờ cả người mình đang bị mất sức!

Diệp Huyên cực kỳ sợ hãi, rốt cuộc đó là sức mạnh gì?

Bây giờ hắn đã biết vì sao cô gái bí ẩn không cho hắn sử dụng tháp Giới Ngục rồi, bây giờ hắn hoàn toàn không có năng lực sử dụng nó, nếu cố dùng thật sự có thể sẽ chết!

Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, không nghĩ đến nguồn sức mạnh kia nữa, càng nghĩ càng sợ hãi!

Một lát sau, khi cảm thấy cơ thể khỏe hơn một chút, hắn lấy một người gỗ nhỏ trông giống Diệp Liên tám chín phần ra!

Diệp Liên!

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve người gỗ trong tay: “Không biết nha đầu đi tới bên kia có quen không…”

Nói xong, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định: “Bắc Hàn Tông… Trung Thổ Thần Châu… Đợi ca ca, ca ca sẽ đến đó nhanh thôi, đến lúc đó, huynh muốn người trên đời này nghe thấy tên huynh sẽ không dám ức hiếp muội!”

Nói xong, hắn cất người gỗ đi.

Cố gắng!

Cố gắng!



Cố gắng!

Điều Diệp Huyên muốn làm bây giờ là cố gắng trở nên mạnh mẽ, chỉ khi có thực lực mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, mới có thể theo đuổi người mình thích!

Không có thực lực, tất cả đều là vô nghĩa!

Trong mấy căn phòng riêng khác, lúc này mấy người Mặc Vân Khởi cũng có suy nghĩ giống với Diệp Huyên.

Lúc này, bọn họ lại cảm nhận được nguy cơ một lần nữa!

Nguy cơ thật sự!

Trong bí cảnh lần này, mấy người bọn họ đều suýt chết, ngay cả Diệp Huyên cũng suýt chết rất nhiều lần!

Không cố gắng, sau này không phải suýt nữa, mà là chết thật!

Mà lần này, bọn họ cũng đã có hiểu biết về thiên tài và yêu nghiệt đến từ nơi khác!

Khoảng cách!

Không thể không thừa nhận, giữa bọn họ và những thiên tài yêu nghiệt đứng đầu kia vẫn có khoảng cách!

Dù là vì học viện Thương Lan hay vì bản thân mình, đều phải cố gắng!

Tâm trạng của Diệp Huyên và cả ba người Mặc Vân Khởi đều có chút thay đổi!

Hai ngày sau, thuyền bay đến Đế Đô!

Sau khi thuyền bay đáp xuống, bốn người Diệp Huyên đi xuống thuyền bay, bọn họ không trở về học viện Thương Lan mà đi thẳng đến học viện Thương Mộc!

Dọc trên đường đi có vô số người theo sau.

Đương nhiên đa số đều đi theo để hóng hớt!

Chẳng mấy chốc, chuyện bốn người Diệp Huyên trở về Đế Đô đã truyền khắp Đế Đô như bệnh dịch, vì thế, rất nhiều người đều đi đến học viện Thương Mộc…

Lão Kỷ không đi cùng, mà là trở về học viện Thương Lan.

Lão đi vào trong một ngôi điện nhỏ ở phía sau núi của điện Thương Lan, lấy ba nén hương đen châm lửa, khói chậm rãi bay lên, chẳng mấy chốc, một nam tử trung niên hư ảo xuất hiện trong khói mù.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn lão Kỷ: “Khói Truyền Giới! Có chuyện gì à?”

Lão Kỷ chắp tay: “Kỷ Vẫn, học viện Thương Lan của Thương Châu mong tổng viện giúp đỡ, ta…”

Nam tử trung niên cau mày, gã ta ngắt lời lão Kỷ: “Học viện Thương Lan của Thanh Châu?”

Lão Kỷ gật đầu: “Đúng thế!”

Nam tử trung niên quan sát lão Kỷ: “Ông chính là Kỷ Vẫn năm đó rời khỏi tổng viện, còn tuyên bố muốn viện trưởng xin lỗi đúng không!”

Lão Kỷ im lặng.

Nam tử cười khẩy: “Năm đó ra oai lắm mà, sao hả, bây giờ lại muốn cầu cứu tổng viện à? Sự kiêu ngạo của ông đâu? Sự ngang ngược lúc ông rời viện ngày đó đâu rồi?”

Lão Kỷ vẫn im lặng.

Lúc này, nam tử trung niên lại nói tiếp: “Chắc ông không biết, ông đã bị tổng viện xóa tên rồi, bây giờ ông đã không còn là học viên của học viện Thương Lan nữa, còn học viện Thương Lan ở Thanh Châu… Bản tôn đại diện học viện Thương Lan cảnh cáo ông, học viện ta chưa từng mở phân viện ở Thanh Châu, cũng sẽ không thừa nhận học viện mà ông mở ra ở nơi đó. Hơn nữa, ông không được dùng bốn chữ ‘học viện Thương Lan’ tùy ý mở học viện, nếu không, học viện Thương Lan ta nhất định sẽ không tha cho ông!”

Nói xong, gã ta lập tức biến mất.

“Xóa tên!”

Lão Kỷ hơi ngơ ngác: “Đã xóa tên ta rồi…”
Không biết đã bao lâu trôi qua, lão Kỷ đi ra từ trong cung điện nhỏ.

Vẫn là dáng vẻ say khướt như mọi khi…

Trên con phố nào đó ở Đế Đô.

Bốn người Diệp Huyên bước nhanh về phía xa, một đám người đi theo sau bọn họ, hơn nữa còn ngày càng đông hơn!

Mặc Vân Khởi bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Diệp thổ phỉ, chúng ta đi thế này có khi nào sẽ thua không?”

Diệp Huyên nhìn Mặc Vân Khởi: “Lát nữa nhìn ta này!”


Mặc Vân Khởi: “…”

Chẳng mấy chốc, một nhóm người đi tới dưới chân Thương Sơn.

Mấy nghìn người đã tập trung phía sau mấy người Diệp Huyên, hơn nữa số người còn đang không ngừng tăng lên!

Rất rõ ràng những người này đều đến để xem trò vui!

Diệp Huyên nhìn lên Thương Sơn, một giây sau, hắn chỉ tay một cái, một thanh kiếm cắm thẳng lên mắt đất cách hắn mấy chục trượng.

Diệp Huyên lạnh lùng nhìn Thương Sơn: “Học viên Diệp Huyên của học viện Thương Lan đến khiêu chiến!”

Khiêu chiến!

Âm thanh tựa như tiếng sấm của Diệp Huyên vang vọng khắp xung quanh.

Tiếng khiêu chiến này khiến nhiều người có mặt lập tức nhiệt huyết sôi trào!

Vì một vài hành động của học viện Thương Mộc đã khiến danh tiếng của bọn họ trở nên cực kỳ tồi tệ ở Đế Đô. Mà lúc trước Diệp Huyên giết chết học viên đến từ Đường Quốc, khiến rất nhiều người tán thành hắn, đặc biệt là những binh sĩ kia!

Vì vậy bây giờ có rất nhiều người của Đế Đô bắt đầu đứng về phía Diệp Huyên, thậm chí còn muốn gia nhập học viện Thương Lan, nhưng tiếc là bây giờ học viện Thương Lan cũng không có ý định nhận người!

Xung quanh.

Trên Thương Sơn không có chút động tĩnh gì!

Thấy Thương Sơn im lặng như thế, đám người bắt đầu bàn tán xôn xao, có châm chọc, cũng có lạnh lùng chế giễu.

Biết bao nhiêu năm rồi, học viện Thương Mộc chưa từng bị khiêu chiến như thế bao giờ!

Học viện Thương Mộc sẽ đáp trả thế nào đây?

Mọi người đang có mặt đều nhìn lên Thương Sơn.

Nếu hôm nay học viện Thương Mộc không đáp trả, chắc chắn bọn họ sẽ trở thành trò cười của cả Đế Đô! Mà uy vọng và danh tiếng của bọn họ nhất định sẽ tụt dốc không phanh một lần nữa.

Đây chính là vả mặt trực diện!

Học viện Thương Mộc không thể không đáp trả!

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyên.

Người đến chính là Lê Tu.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Muốn đấu một trận!”

Nói xong, hắn nhìn Lê Tu: “Sao hả, học viện Thương Mộc không có ai dám ra đấu một trận với ta à?”

Lê Tu híp mắt lại: “Diệp Huyên, ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn thời gian đến học viện Thương Mộc của ta à? Ngươi…”



“Bớt nói nhảm đi!”

Diệp Huyên đột nhiên giận dữ nói: “Học viện Thương Mộc của ông chỉ cần nói một câu thôi, đánh hay là không? Nếu thế hệ trẻ tuổi không có ai…”

Nói đến đây, tay phải hắn giơ lên, chĩa thẳng kiếm Liên Tú trong tay về phía Lê Tu: “Ông đến cũng được, ta đấu tay đôi với ông, sống chết tự chịu trách nhiệm!”

Đấu tay đôi với Lê Tu!

Xung quanh trở nên ồn ào!

Lê Tu này là phó viện trưởng của học viện Thương Mộc đấy! Dù là kẻ yếu nhất, nhưng một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như Diệp Huyên sao có thể đấu lại được?

Đám người Mặc Vân Khởi bên cạnh Diệp Huyên cũng hơi khiếp sợ, rõ ràng bọn họ không ngờ Diệp Huyên sẽ ngang nhiên khiêu chiến Lê Tu này!

Cách đó không xa, vẻ mặt của Lê Tu lập tức trở nên khó coi!

Đồng ý chiến đấu?

Đương nhiên ông ta không dám!

Vì ông ta biết rõ những chuyện Diệp Huyên làm trong bí cảnh, Diệp Huyên bây giờ hoàn toàn có năng lực vượt cấp chém chết ông ta!

Nếu ông ta ứng chiến thì ông ta sẽ chết chắc! Nhưng nếu không ứng chiến, tin này truyền ra ngoài, khong chỉ có một mình ông ta, mà cả học viện Thương Mộc đều sẽ mất hết mặt mũi!

Câu nói của Diệp Huyên đã dồn ông ta đến bước đường cùng!

Mọi người đều đang nhìn Lê Tu!

Đấu hay là không?

Lê Tu siết chặt hai tay, sắc mặt cực kỳ u ám.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cất kiếm đi, nhẹ giọng nói: “Học viện Thương Mộc, từ trên xuống dưới đều là một đám không có bi!”

“Láo xược!”

Lê Tu quát lên: “Diệp Huyên, ngươi…”

“Ông bớt nói nhảm đi!”

Diệp Huyên chợt tức giận chỉ vào Lê Tu: “Ông chỉ cần nói một câu thôi, có dám chiến đấu hay không, không dám thì cút nhanh lên, muốn đánh thì đánh, nói nhiều thế làm gì?”

Lê Tu nhìn chằm chằm Diệp Huyên, gằn giọng nói: “Nếu ngươi đã muốn đánh thì lão phu sẽ tiếp…”

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyên.

Người đến chính là Lý Huyền Thương, viện trưởng của học viện Thương Mộc!

Lý Huyền Thương nhìn Diệp Huyên: “Học viện Thương Lan không dạy ngươi thế nào là tôn trọng trưởng bối à?”

Diệp Huyên cất kiếm đi, nhẹ giọng nói: “Sao nào, người của học viện Thương Mộc chỉ biết mạnh miệng thôi à, không có một ai dám đánh một trận sao?”

Lý Huyền Thương híp hai mắt lại: “Đương nhiên học viện Thương Mộc ta có người rồi, ngươi…”

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Đánh hay không, sao cứ nói nhảm nhiều thế, lão tử không đánh với các ngươi nữa!”

Nói xong, hắn nhìn về phía ba người Mặc Vân Khởi: “Chúng ta đi, không lải nhải với đám người ẻo lả này nữa!”

Mặc Vân Khởi nghiêm túc gật đầu: “Đúng là ẻo lả thật, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, bốn người Diệp Huyên xoay người đi!

Lý Huyền

1626350515342.png


Chẳng mấy chốc, dưới chân Thương Sơn yên tĩnh trở lại.

Lý Huyền Thương quay đầu nhìn Lê Tu ở cách đó không xa: “Khi nãy nếu ngươi ra tay thì sẽ chết chắc!”

Lê Tu đáp lại bằng giọng điệu nặng nề: “Ta biết! Nhưng học viện Thương Mộc không thể mặc cho hắn sỉ nhục như thế được!”

Lý Huyền Thương nói khẽ: “Bây giờ, học viện Thương Mộc ta đã chẳng còn thể diện gì để nói nữa rồi!”

Lê Tu hơi cúi đầu: “Lúc đầu nếu ta…”



Nói đến đây, ông ta lắc đầu thở dài.

Lý Huyền Thương quay đầu nhìn theo hướng đám người Diệp Huyên rời đi: “Chuyện đã qua, không cần quá chú ý. Sau đây, chúng ta cứ xem xem học viện Thương Lan sẽ đối mặt với sự trả thù của những thế lực kia như thế nào. Hắn ta, chết chắc rồi”.

Nói đến đây, ông ta như nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Lê Tu: “Chuyển lời đến Đường Quốc, chỉ cần bọn họ khiến Diệp Huyên này biến mất khỏi cõi đời, sau này học viện Thương Mộc ta sẽ giúp sức cho bọn họ!”

Nghe vậy, Lê Tu hơi chần chừ: “Hợp tác với Đường Quốc có phải hơi nối giáo cho giặc không?”

Lý Huyền Thương nhẹ giọng nói: “Sau này Khương Quốc biến thành Đường Quốc cũng không có hại gì với chúng ta cả, nhưng nếu Diệp Huyên không chết, sau này chắc chắn cậu ta sẽ lật đổ học viện Thương Mộc ta!”

Lê Tu gật đầu: “Đã hiểu!”

Nói xong, ông ta xoay người đi.

Lý Huyền Thương lạnh lùng nhìn về phía xa, sau đó xoay người biến mất.

Chẳng mấy chốc, tin tức học viện Thương Mộc không dám ứng chiến lại truyền khắp Đế Đô một lần nữa. Trước đây, người ở Đế Đô đều xem việc gia nhập học viện Thương Mộc là vinh quang, nhưng bây giờ, học viên của học viện Thương Mộc đi ra ngoài cũng không dám nói mình là người của học viện Thương Mộc! Ngay cả người thân bạn bè của bọn họ cũng không dám khoe khoang nữa!

Quá mất mặt!

Thật sự mất mặt chết đi được!

Ngược lại, học viện Thương Lan sau mười mấy năm mai danh ẩn tích lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người một lần nữa!

Diệp Huyên, Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch, Kỷ An Chi… mấy cái tên này gần như nổi tiếng ở khắp Đế Đô!

Không chỉ ở Đế Đô, mà cả Khương Quốc đều biết đến bọn họ!

Đặc biệt là Diệp Huyên, bây giờ tiếng tăm của hắn đã gần bằng An Lan Tú năm đó rồi!

Học viện Thương Lan.

Buổi tối.

Mọi người tập trung trong điện Thương Lan, ngồi xung quanh bàn.

Diệp Huyên bưng mười mấy đĩa đồ ăn lên bàn, thịt cá rất phong phú.

Kỷ An Chi liếm đũa, vừa muốn ra tay thì lúc này, lão Kỷ đột nhiên nói: “Ta có việc muốn nói với mọi người!”

Mọi người nhìn về phía lão Kỷ, lão nhẹ giọng nói: “Ăn xong trước đã!”

Kỷ An Chi bắt đầu ăn cực kỳ cực kỳ nhanh… Chưa được mấy giây, một con cá ở trước mặt nàng ta chỉ còn lại xương!



Thấy cảnh này, Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch ngây người, sau đó vội động đũa!

Chậm một chút e rằng cả xương cũng không còn!

Diệp Huyên nhìn bọn họ, lắc đầu nở nụ cười: “Đừng vội, nhà bếp vẫn còn!”

Mặc Vân Khởi giơ ngón tay cái với Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ, món ăn ngươi nấu ngon thật, có thể sánh bằng mẹ ta rồi!”

Diệp Huyên: “…”

Nửa khắc sau, trên bàn bị ăn sạch sành sanh.

Mặc Vân Khởi nằm trên ghế, vỗ bụng mình, sau đó nhìn về phía lão Kỷ: “Lão Kỷ, có việc gì thì nói mau đi, nói xong ta còn phải đi tu luyện nữa!”

Ba người Diệp Huyên nhìn về phía lão Kỷ.

Lão Kỷ uống một ngụm rượu, sau đó nói: “Bây giờ bốn người các ngươi thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi Đế Đô!”

Nghe vậy, bốn người Diệp Huyên đều ngơ ngác.

Lão Kỷ lại nói: “Khi nãy liên lạc với tổng viện, tổng viện không quan tâm đến ta, nói cách khác, chúng ta không có người giúp đỡ nữa”.

Mặc Vân Khởi hơi chần chừ, sau đó nói: “Lão Kỷ, không phải ông đánh nhau rất giỏi sao?”

Lão Kỷ nhìn Mặc Vân Khởi một cái: “Ta đánh một người, mấy người còn lại thì ngươi đánh, được không?”

Mặc Vân Khởi: “…”

Diệp Huyên ở bên cạnh nói với giọng điệu nặng nề: “Lão Kỷ, rất nghiêm trọng sao?”

Lão Kỷ gật đầu: “Rất nghiêm trọng, bốn người các ngươi trốn cả đi, chia nhau ra trốn, chạy được đến đâu hay đến đó!”

Diệp Huyên cau mày: “Không cần học viện Thương Lan nữa sao?”

Lão Kỷ nhìn hắn: “Mạng quan trọng hơn!”

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Rời đi?

Mọi người đều chưa từng nghĩ đến chuyện này, vì bọn họ đã xem nơi này là nhà rồi!

Kể cả Diệp Huyên cũng thế!

Thấy bốn người không động đậy, lão Kỷ lắc đầu: “Đừng hành động theo cảm tính, ở lại nơi này sẽ chỉ hy sinh vô ích thôi, rời đi, cố gắng tu luyện, các ngươi đều rất có thiên phú, sau này sẽ có tương lai xán lạn!”

Mặc Vân Khởi nhìn lão Kỷ: “Lão Kỷ, vậy ông thì sao? Ông không đi à?”

Lão Kỷ nói: “Dù gì cũng phải có người ở lại ngăn cản, không phải sao? Không thì ngươi ở lại đi?”

Mặc Vân Khởi: “…”

Diệp Huyên ở bên cạnh đang định lên tiếng, đúng lúc này, một súc mạnh vô hình đột nhiên bao phủ cả điện Thương Lan!

Khi áp lực vô hình này xuất hiện, bốn người Diệp Huyên lập tức như bị núi lớn đè lên đầu, cả người nặng nề như sắp không thở nổi!

Lão Kỷ trong điện nói khẽ: “Đến nhanh thật đấy, còn không chỉ một người nữa… Đây là muốn đuổi cùng giết tận mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK