Diệp Huyên cười nói: “Ta có con đường đi riêng của mình”.
Mắt Thần lưỡng lự giây lát: “Vậy ta chỉ có thể lựa chọn gia nhập Bạch Trú Thành thôi”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ”.
Mắt Thần cười khổ: “Không còn lựa chọn nào nữa rồi, đúng không?”
Diệp Huyên nhìn Thiên Yếm, nàng ta khẽ nói: “Hắn là Đạo Minh Cảnh, muốn gia nhập Bạch Trú Thành không khó, nhưng để có được tinh mạch thì rất khó!”
Diệp Huyên bảo: “Cứ gia nhập trước đã”.
Thiên Yếm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thì sao? Ngươi có hứng thú với Bạch Trú Thành không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Thiên Yếm gật đầu, không nói thêm nữa.
Lúc này Mắt Thần ở bên chợt lên tiếng: “Diệp huynh, sao huynh không gia nhập Bạch Trú Thành cùng chúng ta? Bây giờ gia nhập, phấn đấu sớm một chút, biết đâu sau này lại có được tinh mạch”.
Thiên Yếm nhìn Mắt Thần: “Ngươi không thân với tên Kháo Sơn Vương này đúng không?”
Mắt Thần không hiểu: “Sao cô nương lại hỏi như vậy?”
Thiên Yếm khẽ lắc đầu: “Người cần phấn đấu là ngươi chứ không phải hắn! Không tin, ngươi có thể hỏi hắn, hắn đã bao giờ lo lắng về chuyện tài nguyên tu luyện chưa?”
Mắt Thần nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên sờ chóp mũi: “Hình như chưa từng”.
Tuy trên con đường tu luyện hắn gặp nhiều gập ghềnh trắc trở, nhưng đúng là hắn chưa từng phải lo lắng về tài nguyên tu luyện, cũng chẳng phải lo lắng về thần thông võ kỹ gì đó!
Mắt Thần: “…”
Đúng lúc này, một người đàn ông đi lên tửu lâu, chính là gã bị Thiên Yếm đánh lúc trước!
Nhìn thấy gã đàn ông, Thiên Yếm khẽ cau mày.
Bên cạnh gã ta còn có một ông già.
Ông già chậm rãi đi đến chỗ ba người phía Diệp Huyên rồi nhìn Thiên Yếm: “Xin hỏi Thiên Yếm cô nương, con trai ta đắc tội cô nương ở điểm nào mà cô nương lại sỉ nhục nó ngay trước mặt bao nhiêu người như thế?”
Thiên Yếm nâng bát rượu lên nhấp một ngụm, sau đó mới trả lời: “Ông hỏi con trai ông xem, có phải ta đã nói với hắn ngay từ đầu rằng đừng tới làm phiền ta rồi không”.
Ông lão nhìn Thiên Yếm: “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, con trai ta muốn làm bạn với Thiên Yếm cô nương thì có gì sai?”
Thiên Yếm nhìn ông ta: “Ông nói không sai, nhưng ta không muốn làm bạn với hắn, còn hắn thì năm lần bảy lượt tới làm phiền ta. Ta rất khó chịu, hiểu không?”
Ông lão nhìn Thiên Yếm chằm chằm.
Lúc này, Thiên Yếm đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào ông lão: “Nếu ông không phục thì chúng ta đấu đơn, lên Sinh Tử giới, đánh không tới chết thì không dừng lại, chỉ cần ông gật đầu thì bây giờ chúng ta sẽ đi luôn! Đến khi lên tới Sinh Tử giới, lão tử sẽ đánh chết ông trước rồi đánh chết con trai ông!”
Nghe vậy, đôi mắt ông lão hơi nheo lại: “Thiên Yếm cô nương tự tin vậy sao?”