Diệp Huyên đi đến trước mặt Hoả Cầm Hổ, Hoả Cầm Hổ nhìn Diệp Huyên, theo bản năng lui về sau hai bước, hiển nhiên, là có chút sợ hãi!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một giọt máu xuất hiện ở trong tay hắn.
Chính là máu của Nhị Nha!
Lúc trước khi Nhị Nha đi, đã cho hắn một lọ!
Hoả Cầm Hổ nhìn thấy giọt máu, liền trở nên cuồng nhiệt.
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Muốn không?”
Hỏa Cầm Hổ gật đầu, sau đó vươn móng vuốt ra.
Diệp Huyên cười nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn ngươi nhìn xem, nhìn một chút là được rồi!”
Nói xong, hắn lại cất giọt máu kia.
Hỏa Cầm Hổ: “...”
....
Đạo Nhất nhìn động tác của Diệp Huyên, lắc đầu cười.
Người này thật là nghịch ngợm!
Trước mặt Diệp Huyên, Hoả Cầm Hổ đột nhiên thấp giọng gầm gừ.
Rõ ràng, nó có hơi phẫn nộ!
Mà Diệp Huyên lại không thèm quan tâm nó, xoay người bước đi.
Nhìn thấy đoàn người Diệp Huyên rời đi, Hoả Cầm Hổ nhất thời không kìm nén được cơn giận, điên cuồng rít gào, trong phút chốc, cả dãy núi chấn động.
Nhưng là, nó không dám động thủ!
Sợ!
Một kiếm vừa rồi của Diệp Huyên làm cho nó sợ rồi!
Bởi vì nếu Diệp Huyên chém thêm một kiếm, hoàn toàn có cơ hội giết nó!
...
Trong nhà trúc.
Diệp Huyên và Đạo Nhất ngồi đối diện nhau, Diệp Huyên nói: “Nếu những người bên ngoài kia đều đạt đến Ý Cảnh, liệu có thể chiến đấu cùng Dị Duy tộc không?”
Đạo Nhất đầu.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Chênh lệch về cao thủ đứng đầu?”