Diệp Huyên: “Tạo Hóa Thần Tinh là tiền tệ thông dụng ở đây sao?”
Lan Nhược gật đầu: “Phải. Cũng có thể lấy vài loại đan dược quý hiếm làm tiền tệ, nhưng chúng lại quá hi hữu”.
Advertisement
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Vậy dùng Tạo Hóa Thần Tinh đi. Theo Lan cô nương, nội dung quyển Đạo Kinh này đáng giá bao nhiêu viên?”
Lan Nhược: “Bảo vật vô giá, không thể đong đếm”.
Advertisement
Diệp Huyên cười: “Hy vọng sẽ không có ai đến cướp”.
Lan Nhược mỉm cười: “Trừ khi là toàn bộ cường giả Đạo Môn xuất hiện, ngươi có thể an tâm ở lại Huyền Thành này”.
Diệp Huyên ôm quyền: “Vậy lần này làm phiền Lan cô nương”.
Nàng ấy đáp: “Đừng khách khí”.
Một ông lão đi đến thi lễ: “Thành chủ, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng”.
Lan Nhược cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.
Diệp Huyên: “Được”.
Dưới sự hướng dẫn của Lan Nhược, Diệp Huyên đi đến khu vực đấu giá, phát hiện bốn phía rất thưa thớt, chỉ có mười mấy người.
Lan Nhược cười: “Chúng ta đã tổ chức sàng lọc trước, dẫu sao cũng chỉ có bằng ấy thế lực có khả năng mà thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Cũng tốt”.
Lan Nhược chỉ vào đài tròn phía xa: “Diệp công tử tự mình lên hay muốn để người của chúng ta?”
Hắn cười: “Để ta”.
Sau đó đã xuất hiện trên đài.
Chỉ trong khoảnh khắc, hàng loạt ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung vào người hắn.
Diệp Huyên nhìn lướt qua, phát hiện người có cảnh giới thấp nhất đều đã đến Quy Nhất Cảnh, lại còn có vài khí tức rất mạnh.
Hắn cũng thấy ba người quen: Nam Việt Tu, Nam Việt Kỳ, Nam Việt Khánh đến từ gia tộc Nam Việt.
Nam Việt Tu thấy hắn thì mỉm cười chào hỏi.
Diệp Huyên ôm quyền đáp lại, đoạn nói: “Chư vị, ta sẽ không dông dài, mà trực tiếp đi vào đề”.
Hắn đưa tay ra, gọi một quyển trục cổ xuất hiện: “Nội dung của quyển Đạo Kinh thứ tám, giá khởi điểm…”
Hắn có phần do dự nhìn sang Lan Nhược, thấy nàng ấy mỉm cười giơ lên một ngón tay.