Đây là con ông cháu cha à?
Đậu má!
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên khó coi.
Cùng một phụ thân sinh ra, sao lại được đối xử khác xa nhau thế này!
Lúc này, Dương Niệm Tuyết lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra, đưa cho Diệp Huyên: “Trong này có hai trăm viên, đệ giữ lại dùng đi, loại đan dược này vô cùng quý giá, phụ thân tìm người đặc chế cho ta, mỗi viên đều có giá trị liên thành, đệ dùng tiết kiệm thôi”.
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, trong lòng có cảm giác không nói nên lời!
Dương Niệm Tuyết khẽ hỏi: “Đệ giận hả?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Dương Niệm Tuyết cười nói tiếp: “Thật ra ta đã từng nói chuyện với mẫu thân về đệ, ta hỏi mẫu thân, vì sao phụ thân lại muốn để đệ được tự do, đệ biết bà ấy nói gì không?”
Diệp Huyên cũng hơi tò mò: “Bà ấy nói thế nào?”
Dương Niệm Tuyết đáp: “Bà ấy nói phụ thân kỳ vọng rất nhiều ở đệ! Ông ấy biết rõ nếu đưa đệ đi cùng mình thì đệ sẽ mãi mãi chỉ là con ông cháu cha, đệ sẽ chẳng bao giờ vượt qua ông ấy được. Để đệ được tự do đồng nghĩa với việc cho đệ được phát triển ở ngoài với khả năng vô hạn”.
Diệp Huyên im lặng.
Dương Niệm Tuyết cười nhẹ: “Ông ấy chưa bao giờ muốn ta vượt qua ông ấy, với ông ấy mà nói, ta chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là đủ. Mà ông ấy cũng có khả năng để ta được sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Nhưng ta không hề muốn cuộc sống như vậy, ta cũng muốn cố gắng, muốn vượt qua ông ấy, muốn ông ấy nhìn mình bằng ánh mắt khác”.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Xem ra chủ nhân bảo ta đi theo Tiểu chủ cũng không hoàn toàn vì Tô chủ mẫu, chắc chắn y cũng muốn ta vượt qua y! Trời giao trọng trách lớn cho tháp ta đây, trước ắt phải khổ tâm khổ chí, lao lực gân cốt… Thì ra ta vẫn chưa hiểu được tâm tư của chủ nhân…”
Diệp Huyên: “…”
Dương Niệm Tuyết lắc đầu cười: “Tiểu Tháp, tính cách ngươi thay đổi nhiều thật đấy. Trước đây ngươi không như thế này”.
Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Lúc trước đi theo chủ nhân, có ai không nể mặt Tiểu Tháp ta ba phần? Từ khi đi theo Tiểu chủ, đãi ngộ của ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục… Không ai nể mặt Tiểu Tháp ta nữa! Ta cũng khổ lắm!”
Mặt Diệp Huyên đen sì: “Tiểu Tháp, ta đã nhờ Thanh Nhi cải tạo ngươi đấy!”
Tiểu Tháp do dự: “Tiểu chủ, lần sau bảo Thiên Mệnh tỷ tỷ cải tạo cho ta trở nên lợi hại hơn nữa nhé! Tốc độ biến hoá kẻ địch của người quá nhanh, nhanh đến mức ta sắp không theo kịp bước chân nữa rồi!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Dương Niệm Tuyết bỗng nói: “Lão đệ, bây giờ chúng ta phải làm gì? Đến Thần Để Chi Địa à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đi!”